Chương 18

Năm người khóa cửa siêu thị lại, còn lũ zombie thì bao vây siêu thị, lang thang xung quanh, chúng nhìn năm người duy nhất còn lại trong siêu thị với với ánh mắt du͙© vọиɠ và tham lam.

"Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?" Âu Kiệt nhìn zombie tràn đầy ngoài cửa: "Bây giờ chúng ta đã bị bao vây, hoàn toàn không còn cách nào đến viện nghiên cứu cả."

Lý Vĩ Ca lấy tấm bản đồ mà tổ tiết mục đưa cho: "Bây giờ chúng ta vẫn còn cách viện nghiên cứu một khoảng cách xa nữa, cho dù chạy cũng phải mất khoảng một giờ, nhưng với điều kiện tiên quyết là không có zombie chặn lại, mà bây giờ..." Anh ta nhìn zombie ở ngoài cửa, thở dài: "Chúng ta còn không thể ra ngoài được."

Lư Sanh nói: "Tổ tiết mục sẽ không để chúng ta rơi vào ngõ cụt, nhất định sẽ có cách giải quyết, dù sao đối phương cũng yếu, chúng ta cần công cụ để phòng bị."

".... Đàm Oánh Oánh đặt con dao làm bếp trong tay xuống.” Lý Vĩ Ca thấy Đàm Oánh Oánh yên lặng cầm dao lên, bất đắc dĩ nói:" Đừng học theo thói xấu của Yến Hồi?"

Yến Hồi: "... Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?”

Đàm Oánh Oánh bĩu môi nói: "Lư Sanh nói chúng ta cần công cụ."

"Vậy cũng không thể là dao làm bếp được, nhất định phải có những dụng cụ khác có thể đối phó với zombie." Lý Vĩ Ca nói.

Yến Hồi: "Cái gì?"

Lý Vĩ Ca mệt mỏi nói: "... Yến Hồi, đừng gây chuyện nữa, được không?”

"Tôi nói thật đấy." Yến Hồi giơ khẩu súng trong tay lên: "Anh xem, ở đây có súng này."

Bốn người đồng loạt nhìn sang, phát hiện trong tay Yến Hồi thật sự có súng, Lý Vĩ Ca giật mình nói: "Cô lấy súng ở đâu vậy?"

"Vừa rồi tôi nhặt được trên đường." Lúc Yến Hồi đến khu vui chơi cứu Lư Sanh và Âu Kiệt, cô nhìn thấy trong tay của một "thi thể" nằm trên mặt đất có súng nên tiện tay lấy đi luôn.

"Cái này dùng để làm gì?" Âu Kiệt cầm lấy rồi xem xét, anh ấy phát hiện nó chỉ là một khẩu súng đồ chơi: "Đây là súng đồ chơi, bắn zombie cũng không có tác dụng?"

"Chưa chắc đâu." Yến Hồi bắn một phát vào tường, họng súng phun ra những giọt nước màu đỏ: "Vừa rồi tôi đã quan sát thi thể trên mặt đất, trên đầu một số zombie đều có dấu vết màu đỏ, bởi vậy có thể chứng minh, chúng ta có thể lợi dụng cái này, bắn trúng đầu zombie là có thể gϊếŧ chết zombie."

"Wow, Yến Hồi, cô thật là giỏi." Đàm Oánh Oánh ngưỡng mộ nói.

Lư Sanh gật đầu nói: "Nhưng bây giờ chỉ có một khẩu súng, mà bên ngoài thì có quá nhiều zombie, hoàn toàn không có cách nào chống cự được."

"Ai nói chúng ta chỉ có một khẩu súng." Yến Hồi chỉ vào kệ đồ chơi phía sau siêu thị: "Bên kia không phải có rất nhiều sao?"

Trên kệ phía sau siêu thị có hơn chục khẩu súng đồ chơi các loại.

"Cái này... Khẩu súng này không phải là được chỉ định sao?” Âu Kiệt ngạc nhiên nói: "Chúng ta tự mình chế tạo, làm sao có được chất lỏng màu đỏ??"

Yến Hồi đi ra phía sau: "Ở đây có nước bút máy màu đỏ, còn có nhiên liệu màu trắng, chúng ta có thể tự pha màu."

Lý Vĩ Ca vẫn còn lo lắng, hỏi: "Chúng ta tự điều phối đạn thì có tác dụng với zombie không?"

"Những diễn viên quần chúng đóng vai zombie nhất định phải biết đạn đỏ có thể gϊếŧ chết bọn họ, chỉ cần chúng ta giả vờ giống là được rồi, hơn nữa bây giờ chương trình đã bắt đầu ghi hình, tổ tiết mục cũng không có cách nào để nói với mỗi một zombie là chúng ta chế tạo ra đạn giả, ngay cả khi họ nói với zombie rằng chúng ta tạo ra đạn giả, thì tôi có thể đưa đạn thật vào đạn giả, hoặc tôi có thể thêm đạn giả vào đạn thật, đến lúc đó làm sao họ có thể phân biệt được đâu là đạn thật và đâu là đạn giả? Cho dù họ có phân biệt được, chúng ta vẫn có thể chơi xấu.”