Người đến người đi đều nhìn thấy một thiếu niên đen gầy ngồi xổm trước cửa, một thân dáng vẻ quê mùa cùng đám người không hợp nhau, phảng phất trong một đàn thiên nga lẫn vào một con vịt xấu xí, cả người đầy mùi người nhà quê.
Thiếu niên ngồi bên trong một góc ở cửa hàng tận lực không dám ngủ nghỉ, một bàn tay vén góc áo lên lau mồ hôi, một cái tay khác nắm chặt dắt một tiểu hài tử ba tuổi ngây thơ mυ"ŧ ngón tay.
Gió lạnh mùa hạ thổi thẳng vào mặt hắn , Tống Nãi vẫn là rất nóng. Một đường đi bộ từ công trường lại đây, suốt đi ba tiếng đồng hồ, thành phố A tháng bảy ban ngày cảm giác như muốn đem hắn ép khô, cổ áo cậu cảm giác như có thể vắt ra một chén nước.
Ngực thì càng không thoải mái, mồ hôi trong áo ngực gắt gao thít chặt xương sườn, không ngừng hướng lên trên, bộ ngực vừa trướng lại vừa đau, ướt ướt dính dính, không phân biệt rõ ràng là nước hay là mồ hôi.
“Ca ca, đói……” Tiểu nam hài trợn to đôi mắt đen lúng liếng, tiểu nãi âm nghe có chút nghẹn ngào.
“Nhạc nhạc, đợi ca ca nghỉ một chút, tí nữa chúng ta liền đi ăn cơm.” Tống Nãi sờ sờ đầu nhỏ ướt đẫm mồ hôi của bé đau lòng đến không biết làm như thế nào cho đúng.
Từng cửa hàng trang hoàng sáng ngời bằng tiếng Anh chiêu bài cửa hàng, Tống Nãi không dám lại đi tự tìm nhục, không ngừng có người hướng tầm mắt tò mò tới, cậu tựa vào phía sau cửa kính, vuốt ve di động trong túi, hy vọng có thể nhận được tin tức tốt.
Đáng tiếc trừ bỏ tin nhắn thông báo, cái gì cũng không có.
“Ca ca, uống nước.”
Tiểu nam hài ngoan ngoãn mà đem bình nước trước ngực vẽ tiểu trư đưa cho Tống Nãi, bình nước lắc lư lay động, tiếng nước trong bình biểu hiện ra bên trong đã không còn nhiều nước, yết hầu Tống Nãi như bốc hỏa, khó khăn nuốt nước miếng, lắc lắc đầu, “Nhạc nhạc uống đi.”
Không chỉ khát, bụng cậu cùng Tống Nhạc giống nhau, cùng kêu, nhưng là trong túi cậu chỉ có một cái second-hand rách tung tóe , còn sót lại một đồng hai mươi khối nhân dân tệ, bị mồ hôi tẩm đến nhăn nheo.
Vốn dĩ tưởng rằng lúc vào thành phố là có thể kiếm được nhiều tiền, tự nuôi sống bản thân cùng tiểu nhạc nhạc, ai biết được lại đem hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình đều bồi vào.Một ngày trước, Tống Nãi còn ở công trường ngoại ô nấu cơm cho công nhân, tuy rằng là có chút khổ, nhưng ít nhất còn có hi vọng với cuộc sống. Cậu là một người què, không bối cảnh, không bằng cấp, ở thành phố lớn, tuyệt đối không thể tìm được một công việc tốt.
Ngay cả này nấu cơm cũng không dễ gì có được, trương ca ở cùng thôn giới thiệu hắn đến công trường, Tống Nãi thức khuya dậy sớm, vất vả mà công tác hai tháng, công trình lại đột nhiên vỡ nợ, nhà thầu trộm tài khoản chạy, mượn hắn ba vạn khối, trương ca ở một đêm cũng không tốt .
Công nhân trong nhóm càng nháo càng lợi hại, mấy ngày nay toàn tụ tập ở công trường, mời ít phóng viên, tư thế to lớn, thẳng muốn nháo đến cấp cao đi.
Chính là Tống Nãi không có tiền theo chân bọn họ giống nhau tiếp tục nháo, cậu vội vã tìm một công việc, Nghe dì thẩm cùng nấu cơm ở công trường nói, bên này thương trường có không ít cửa hàng lúc nghỉ hè sẽ tìm nhân viên bán thời gian, tiền lương cuối ngày thanh toán , Tống Nãi tâm động, thử tới xem vận khí.
Vừa rồi cậu đã nỗ lực mà biểu hiện bản thân , nhưng là liên tiếp bị các loại cửa hàng từ chối, Tống Nãi mệt mỏi mà ngồi ở nơi này nghỉ ngơi, trong lòng mê mang.
Tống Nhạc vốn định đưa cho ca ca một chút nước, nhưng là bé quá khát, trong chốc lát lại mυ"ŧ một ngụm, trong chốc lát mυ"ŧ một miếng, thế nhưng không cẩn thận uống hết, tay nhỏ ngỡ ngàng đong đưa bình nước trống rỗng, đôi mắt tròn vo nháy mắt nổi lên sương mù.
Tống Nãi xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, hạ quyết tâm, đứng dậy nói, “Nhạc nhạc, đi, chúng ta đi ăn ngon.”
Nắm tay Tống Nhạc hướng thương trường đi, điều hòa gió lạnh cùng trong không khí tươi mát nước hoa khiến người ta vui vẻ thoải mái, đây là thành phố lớn, phồn hoa lại khí phái.
Uống Một ngụm trà sữa tinh khiết và thơm mát, Tống Nãi nhìn chằm chằm hướng cửa hàng trà sữa , do dự một phen, rốt cục móc ra nhăn dúm hai mươi đồng tiền trong túi, xếp hàng mua cho Tống Nhạc một ly kem.
Dù sao có tiết kiệm như thế nào , hai mươi đồng cũng sẽ không biến thành một trăm đồng, càng dùng càng thiếu, không bằng cho tiểu nhạc nhạc ăn chút, dù sao trước giờ chưa từng ăn qua thứ ngon.
Thời điểm lấy được que kem kia, Tống Nãi nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm que kem xinh đẹp trong tay liền cảm thấy đáng giá.
Tuyết trắng kem cuốn làn váy dạng đường viền hoa, nhòn nhọn đỉnh xối thanh màu vàng mứt trái cây, cầm lấy kem lòng bàn tay lạnh lạnh, kí©h thí©ɧ mũi ngửi được mỹ diệu chua ngọt mùi hương.
Tiêu mất tám đồng, còn có mười hai đồng, ít ra thì còn có thể ăn chén mì.
Tiểu nam hài đôi mắt đều thẳng, khóe miệng không ngừng chảy nước miếng .
Tống Nãi nuốt nuốt nước miếng, vừa muốn đem kem trong tay đưa cho tiểu tham ăn, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đυ.ng phải một chút, kem nháy mắt rời tay, bang mà một tiếng rơi trên mặt đất, bơ cuốn khúc đáng yêu tạo hình trong chớp mắt biến thành một bãi bùn, Tống Nãi tâm đột nhiên đâu.
Hắn còn không dám ăn, tám đồng tiền cứ như vậy uổng phí.Đây là hắn đi bộ ba canh giờ ở dưới ánh nắng chói chang, luyến tiếc tiêu tiền xe.
“Ai, ngượng ngùng.”
Tống Nãi ngẩng đầu, trước mặt là một quý phu nhân cao gầy , nàng ăn mặc so với vợ nhà thầu công trường còn xinh đẹp hơn, da dẻ giống với sữa bò tuyết trắng mềm mại, vòng cổ đá quý trên cổ sáng long lanh, trợ thủ đều ôm lấy túi mua hàng.
“…… Không sao.”
Nói không phải sao là giả, nhưng là Tống Nãi đã đói đến mức không có sức lực để tức giận , hắn véo véo lòng bàn tay, nhìn chằm chằm kem trên mặt đất trong chốc lát, tiểu tâm mà dùng giấy bao lên, nắm chặt ở lòng bàn tay.
Trên cùng không dơ, que kem rửa rửa cũng còn có thể ăn.
“Ta đền ngươi một cái đi.” Quý phu nhân nhìn thiếu niên trước mắt thiếu niên, nhìn qua hẳn là mới 15-16 tuổi, làn da ngăm đen tỏa sáng, gầy yếu cánh tay nắm cái tiểu hài tử, một cao một thấp song song tiến lại đây, đôi mắt đen sáng lấp lánh.
Tống Nãi bị nàng nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, hai ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua kính râm, giống như đánh giá một món hàng, hắn quay đầu nói, “Không cần, phu nhân.”
“Ca ca, kem của nhạc nhạc đâu.” Tống Nhạc kéo góc áo hắn, ngơ ngác hỏi.
Quý phu nhân ngày hôm qua lúc đánh bài thắng được ở chỗ tiểu tỷ muội một khoản tiền, vui sướиɠ tâm tình liên tục tới rồi hiện tại, xem hai tiểu hài tử đáng thương hề hề, đại phát từ bi mà móc ra mấy tờ tiền đỏ đưa qua, “Kêu ngươi cầm liền cầm.”
Tống Nãi nhìn chằm chằm thon dài ngón tay ngọc hồng sao, ngửi được tinh mực mùi vị, hắn suy đoán móng tay của vị phu nhân này tốn không chỉ mấy trăm đồng đâu.
Lúc Quý phu nhân sắp hết kiên nhẫn, trầm mặc không nói thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, trợn to hai tròng mắt giống nhau ngẩng đầu nhìn nàng.
“Phu nhân, cầu ngài cho ta một công việc đi.”
--------------DFY----------------