Chương 2: Tim đập thật nhanh

Tác giả: Bán Đường Khảo Nãi

Chương 2: Tim đập thật nhanh

Quý phu nhân bị hắn làm cho hoảng sợ, dẫm lên đồ hàng đế giày cao gót lui ra phía sau vài bước

Âm thanh bàn tán cùng ánh mắt giống kim đâm vào cột sống, nhấp đôi môi khô nứt, đem đơn bạc sống lưng ưỡn đến càng thêm thẳng .

Hắn cũng không muốn quỳ xuống chọc người hèn hạ tư thế, nhưng là hắn cùng tiểu nhạc nhạc đã không có chỗ để đi, hắn hiện tại thật sự thật sự rất cần 1 công việc .

Quý phu nhân tự cảm thấy mình không phải là một thích lo chuyện bao đồng , nhưng thiếu niên có hai tròng mắt sáng ngời như ngôi sao làm nàng khó có thể nói ra lời từ chối.

“Phu nhân, chỉ cần cho ta một chỗ có thể nghỉ ngơi là được, cái gì ta cũng đều có thể làm, ta học rất nhanh.”

Tống Nhạc xem ca ca quỳ, chân nhỏ một oai, tri kỉ một tiếng cũng đi theo quỳ xuống.

Xung quanh tựa hồ có càng nhiều người xem náo nhiệt, sau một lúc lâu, kia mấy đồ hàng rốt cuộc nhặt lên, Tống Nãi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên nữ nhân mỹ lệ môi hé mở, ra lệnh nói, “Theo ta đi đi.”

Tống Nãi cuống quít đứng lên, đem Tống Nhạc cố hết sức mà ôm vào trong lòng ngực, đi theo nữ nhân phía sau hướng thương trường ngoại đi.

Ánh mặt trời xuyên qua pha lê chiếu vào mặt, Tống Nãi bị chói đến không mở mắt ra được , lại cảm thấy thấy được hy vọng, không cầm lòng được lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi vào thằng phố.

Quý phu nhân mang theo hắn ngồi trên một chiếc xe hơi màu đen nhìn qua rất sang quý, bảo tiêu mặc âu phục rất cung kính giúp họ đóng cửa lại, không khí lập tức an tĩnh lại, Tống Nãi co quắp mà rút nhỏ chính mình, tận lực khả năng giảm bớt tiếp xúc diện tích .

“Ngươi tên là gì, người trong nhà đâu?”

Quý phu nhân thuận miệng nói, ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng khảy sợi tóc trên trán, mặc dù nàng chỉ là thanh thản mà ngồi, nhưng vẫn giống một đóa hoa hồng trắng. Tống Nãi vẻ mặt thành thật mà trả lời nàng, “Ta kêu Tống Nãi, ở nông thôn, ba mẹ ở lúc ta còn rất nhỏ đã qua đời, chỉ còn lại có ta cùng đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau.”

Xe hơi mở ra khí lạnh, vững vàng mà sử động, ngoài cửa sổ cảnh sắc nhanh chóng xẹt qua, Quý phu nhân lại nhàn nhạt hỏi hắn một ít vấn đề, Tống Nãi hỏi gì đáp nấy, trong lúc đó, Tống Nhạc cũng thực ngoan, không ồn không nháo mà ở trong lòng ngực ca ca ngủ.

Quý phu nhân nhì bộ dạng hai người bọn họ ôm nhau , giống hai đứa bé ngây thơ chất phác ôm đoàn tiểu cẩu, nhớ tới nhi tử nhà mình từ nhỏ đã có bộ dáng lạnh như băng, không khỏi cong môi cười.

“Ngươi liền như vậy tin tưởng ta, lên ta xe, không sợ ta đem các ngươi lừa bán?”

Tống Nãi ngẩn ra một giây, lập tức lấy lòng mà cười nói, “Phu nhân người đẹp lương thiện, ta tin tưởng phu nhân.”

Thiếu niên cười rộ lên trên mặt có hai cái lúm đồng tiền, bởi vì làn da quá đen cho nên không thấy rõ ràng, Quý phu nhân phía trước đều không có phát hiện.

Cái này ngây ngô tươi cười làm nàng sinh hảo cảm, không hề úp úp mở mở, nói cho cậu biết nằng dự định giao cho Tống Nãi công việc là cái gì và những việc cần chú ý.

Quý phu nhân muốn cậu đi làm bảo mẫu cho con trai của nàng.

Làm bảo mẫu kỳ thật cũng khá tốt, việc Tống Nãi cần làm không nhiều lắm,bảo mẫu cần chuẩn bị nấu cơm, giặt quần áo cùng làm việc nhà.

Nếu làm bảo mẫu, Tống Nhạc liền không cần suốt ngày đi theo cậu chạy khắp nơi, có thêm nhiều thời gian có thể chăm sóc bé. Công trường việc ngoài ý muốn khá nhiều, hoàn cảnh cũng không tốt, mỗi ngày để tiểu hài tử một mình ở trong ký túc xá, Tống Nãi lúc nào cũng đều lo lắng và đề phòng, đứng ngồi không yên.

Tống Nãi vui mừng khôn xiết mà tiếp nhận công việc mới, mở ra đại não, dùng sức từ khi bú sữa mẹ mà liều mạng mà ghi nhớ lời Quý phu nhân dặn dò, trên đường tới vòng qua hoa viên xinh đẹp, cửa chậm rãi mở ra, đối mặt với thâm thúy con ngươi của nam nhân kia một khắc, Tống Nãi đại não đột nhiên dừng lại.

Nam nhân kia là người đẹp nhất trong tất cả những người mà cậu từng gặp qua, anh tuấn lạnh lẽo, mũi cao mắt thâm, môi mỏng như được thợ thủ công điêu khắc, thâm kim màu nâu mắt ưng phiếm hổ phách ánh sáng, nồng đậm lông mi tựa như vẽ nhãn tuyến giống nhau rạng rỡ có thần, người như vậy tựa hồ nhiều xem một cái đều là mạo phạm, Tống Nãi cuống quít dời đi tầm mắt.

“Nhi tử, mụ mụ mang cho ngươi một bảo mẫu tới.”

Quý Thâm mày dần dần nhăn lại, rũ xuống mí mắt hờ hững mà nhìn chằm chằm thiếu niên nhỏ gầy, Quý phu nhân ho nhẹ một tiếng, “Đây là tiểu Tống. Tiểu Tống, đây là Quý Thâm.”

“Quý tiên sinh hảo.” Tống Nãi lấy lại tinh thần cuống quít chào hỏi, thanh âm rất nhỏ phát run.

Quý tiên sinh lớn lên không chỉ cao lớn anh tuấn, khí tràng cũng cường đại, cả người tản ra cảm giác áp bách, Tống Nãi tựa như một con thỏ không cẩn thận xâm nhập vào lãnh địa của chim ưng, đã nhận ra nguy hiểm, một cử động cũng không dám.

Trái tim mãnh liệt va chạm l*иg ngực,rung cảm truyền đến lỗ tai, Tống Nhạc bị đánh thức, xoa đôi mắt nãi thanh nãi khí mà lẩm bẩm oán giận, “Ca ca, tim ngươi đập thật lớn ~……”

Ba người đều ngẩn người, Tống Nãi khuôn mặt nhỏ lộ ra ửng đỏ, khẩn trương đến mồ hôi chảy liên tục.

--------------DFY----------------