Chương 16

“Nai con, tôi tới tìm em.” Alpha trên môi hiện lên một nụ cười, nhưng lại có chút đau lòng.

Nhưng anh vẫn nở nụ cười của một quý ông, giọng điệu dịu dàng như đang nói chuyện với người tình đã lâu không gặp.

Anh chắc chắn rằng Ôn Lộc không thể nào quên anh nhanh như vậy được.

Dù sao hắn đã cứu Omega ra khỏi biển lửa, Omega dù có đau lòng đến đâu, hắn cũng không tin Omega có thể dễ dàng yêu người khác như vậy.

Khi ánh mắt Mạnh Húc dừng lại ở một nơi, nụ cười của hắn lập tức trở nên xấu xí.

Vừa rồi hắn bị Ôn Tiểu Sư một đấm chưa kịp nhìn rõ, lúc này sau khi bình tĩnh lại, hắn mới phát hiện trên cổ hai người trước mặt vẫn còn rải rác dấu hôn.

Pheromone của hai người hòa quyện với mùi hương của nhau khiến họ trở nên tình cảm, trìu mến.

Omega đã được đánh dấu.

Mẹ Kiếp.

“ Vào rồi hẵng nói.”

Ôn Lộc trong mắt có chút không rõ cảm xúc, trầm mặc một lúc thở dài, nhẹ giọng nói.

Nụ cười trên mặt Mạnh Húc có chút không chịu nổi, l*иg ngực phập phồng, dường như đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận, nhưng vẫn phải duy trì bản thân thật tốt.

Anh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt dõi theo omega, người có đôi bàn tay mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng đang rót nước cho anh.

“Đây.” Ôn Lộc đưa cho hắn, ánh mắt nhàn nhạt nói: “Uống chút nước trước đi.”

Đây chính là người mà anh hằng mong đợi, đang đứng trước mặt anh vào lúc này.

Anh không nhịn được muốn chạm vào cậu xem có phải là thật hay không, nhưng Ôn Lộc lại tránh né anh mà không để lại dấu vết, như thể cậu đang cố ý tránh xa.

Tim Mạnh Húc đập thình thịch, trên mặt lộ ra vẻ cay đắng.

"Cảm ơn."

“Xin hãy ngồi đây một lát.”

Nói xong, Omega mang Ôn Tiểu Sư trở lại căn phòng nhỏ của bọn họ

Ôn Tiểu Sư vừa mới cúi đầu, khi Ôn Lộc phát hiện ra, Alpha hai mắt đỏ hoe, giống như một con chó lớn bị oan, nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, như đang buộc tội hẳn.

"Lão bà.. hắn bắt nạt ta... ta đau lắm."

Ôn Lộc ánh mắt đau khổ nói “Nên” nhưng vẫn đi lấy hộp y tế ra, ngoan ngoãn bảo hắn ngồi lên giường.

Nhưng Alpha lại đi tới phía sau cậu, ôm lấy eo cậu, đặt cằm lên cổ omega rồi xoa xoa, giọng khàn khàn như đang khóc.

"Lão bà, đừng thương hại hắn. Tôi sợ lắm."

Cho dù chỉ là ấn ký tạm thời, tâm trạng của hai người cũng sẽ liên kết với nhau, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của Ôn Tiểu Sư

Ôn Lộc quay đầu lại, hôn lên trán hắn, cười nói: "Sợ cái gì? Vừa rồi anh đánh hắn, anh có sợ sao?"

Omega lại dỗ dành anh, sau đó kéo Văn Tiểu Thạch ngồi lên giường, nhúng bông gòn vào thuốc rồi bôi lên chỗ bị thương của Alpha.

"Hiss— Lão bà, đau quá, nhẹ một chút."

"Thật sự rất đau sao?" Omega cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, hành động càng cẩn thận hơn.

Alpha cảm nhận được pheromone được omega đặc biệt tiết ra cho mình, toàn thân dường như đã được thanh lọc, cơn đau cũng giảm đi rất nhiều.

Ôn Tiểu Sư cụp mi xuống, che đi vẻ xảo trá trong mắt, rụt rè nói: “Đau quá, Lão bà, em thổi cho tôi đi.”

Ôn Lộc nghe được lời này, cũng không có suy nghĩ nhiều, thật sự thổi vào vết thương của hắn.