Chương 14

Alpha nói: "Tôi thực sự ước gì chúng ta có thể luôn như thế này, không bao giờ xa cách và được ở bên nhau mỗi ngày."

Giọng nói của anh kéo dài mơ hồ, tựa hồ tràn đầy du͙© vọиɠ, cắm cọ cọ vào cổ anh, khi chạm đến tuyến có pheromone mạnh nhất, hắn dơ đầu lưỡi liếʍ vài lần.

Trên đó cổ có vết răng của Ôn Tiểu Sư vết răng đó rất sâu, người cắn nó dường như muốn vết răng đó không bao giờ biến mất.

Omega không hiểu vì sao Alpha lại bất an hơn mình nên cho rằng điều này là do bản tính đeo bám của Ôn Tiểu Sư.

Cái nóng và cái mát không ngừng đan xen ngày qua ngày, và có vẻ như những ngày tới cũng sẽ như vậy.

Nhưng lúc này Ôn Lộc nhận được tin nhắn từ Mạnh Húc, có nội dung:

Tiểu Lộc, anh nhớ em, anh biết em đang trách anh, anh cũng biết mình sai, em có thể tha thứ cho anh được không?

Đây là tin nhắn từ bốn tháng sau khi cậu rời đi.

Ôn Lộc cụp mắt xuống, nhìn không rõ cậu đang suy nghĩ gì, trong lòng chỉ cảm thấy có chút cảm xúc lẫn lộn.

Khi Omega lần đầu rời đi, Mạnh Húc không để tâm lắm, cùng lắm thì sau một khoảng thời gian cậu chịu khổ ở bên ngoài sẽ tự mình trở lại thôi. Dù sao tính cách của Ôn Lộc cũng sẽ hung hăng mà bám lấy hắn.

Mạnh Húc ban đầu cho rằng Ôn Lộc chỉ là gia vị trong cuộc đời anh.Hắn và Lăng Tử đã hòa giải nên hắn không cần Ôn Lộc nữa, nhưng hắn không ngờ Ôn Lộ chính là muối của cuộc đời hắn, nếu không có cậu, mọi thứ sẽ trở nên đắng nghét khó nuốt.

Hắn nghĩ rằng Omega sẽ rất vui khi nhận được bức thư này.

Nhưng Omega không có ý định trả lời tin nhắn này, cậu vuốt đầu ngón tay mấy lần, chọn "Xóa", nghĩ rằng mình sẽ không còn liên lạc với Mạnh Húc nữa.

Ôn Lộc cùng Ôn Tiểu Sư nấu ăn, cậu phụ trách nấu nướng, Ôn Tiểu Sư phụ trách thái rau.

Cậu cảm thấy Alpha rất thích dính người, ngoại trừ khi ở trên giường, hắn hành động như một Alpha độc đoán và mạnh mẽ, thời gian còn lại hắn gần như giống như khi chưa hồi phục trí nhớ, thậm chí sau đó hắn vẫn bám lấy anh.

Họ phải cùng nhau nấu ăn, nhiều lần suýt làm hỏng đồ ăn vì hôn nhau.

Omega không thể không mắng hắn, hắn mới ngoan ngoãn ôm lấy eo Ôn Lộc.

Nhưng bàn tay đó thật không thành thật, hơi ấm của lòng bàn tay rộng xuyên qua lớp vải áo của anh, đặt lên cái bụng mềm mại của anh mà nhào nặn, còn không ngừng xoa xoa mặt anh, như không thể tách rời.

“Đừng gây rắc rối."

Omega khiển trách bằng một giọng trầm, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, khiến Alpha cảm thấy như thể anh ta đang cố gắng chống cự nhưng vẫn chào đón.

Chuông cửa cũng đột nhiên vang lên.

“Đi mở cửa.” Ôn Lộc Lộc giả vờ tức giận, vỗ tay hắn một cái.

Ôn Tiểu Sư mím môi nói: “Được.” Sau đó hắn miễn cưỡng đi tới.

Người đàn ông ngoài cửa cao và thẳng, dáng vẻ hiền lành, đứng đó như một thanh niên tuấn tú, toát ra pheromone của Alpha.

Người tới không ai khác chính là Mạnh Húc.

Khi gặp Ôn Tiểu Sư, Mạnh Húc không khỏi cảm thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra.

Hắn cũng điều tra nơi được nơi ở của Ôn Lộc, nhưng người đến này không phải là Omega.