Chương 21: Mỗi người chỉ được mua 1 bát

Beta: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Bác sĩ Vu làm trong bệnh viện nhân dân cấp 3 gần đó là một ví dụ điển hình. Quán ăn khuya này là đồng nghiệp giới thiệu cho ông ấy, nào ngờ ăn một lần liền yêu luôn. Sau này chỉ cần có thời gian rảnh, ông ấy sẽ ra đó ăn, không thì sẽ mời đồng nghiệp ăn ở đây.

Các bác sĩ trong bệnh viện có lượng công việc rất lớn, có đôi khi làm việc hai mươi tiếng đồng hồ không nghỉ, có khi là ba mươi tiếng đồng hồ không theo quy luật nào. Cho nên người kiên trì với nghề này rất ít, rất nhiều bác sĩ ở khoa cấp cứu sau khi tham gia một ca mổ thà rằng nhảy sang ngành khác cũng thề sẽ không ở bệnh viện làm bác sĩ nữa.

Giống như bác sĩ Vu, tiếp tục làm nghề này một phần cũng vì tâm huyết yêu nghề và thương người. Tuổi trẻ là thế, cũng vì vậy mà tóc ông ấy rụng sắp trụi cả đầu. Càng buồn hơn là, ông ấy nghi ngờ có một ngày nào đó mình chết đột ngột không ai biết, bệnh viện được phen tuyên truyền tuyên dương một bác sĩ có tâm với nghề nào đó.

Nhưng từ ngày ăn bát chè đậu xanh ở sạp ăn khuya, ông ấy phát hiện khi mình trực đêm, đầu óc vẫn tỉnh táo minh mẫn, nói quá lên thì là thừa năng lượng.

Ngày đó đột nhiên có vụ tai nạn giao thông liên hoàn, người bị thương không ngừng được đưa vào khoa cấp cứu, các bác sĩ khoa cấp cứu như ông ấy đã thực hiện phẫu thuật suốt một đêm, thần kinh căng thẳng không chút nghỉ ngơi, hôm sau phát hiện tinh thần mình vẫn tỉnh táo, thậm chí còn sảng khoái hơn bình thường.

Điều này làm cho bác sĩ Vu bắt đầu hoài nghi.

Ông ấy gạt bỏ từng nghi ngờ một, ánh mắt rời đến trên bát chè đậu xanh.

Làm bác sĩ, lúc đầu ông ấy cũng sợ hãi, lo lắng bà chủ không phải bán vì doanh số, trộm cho vào bên trong hương liệu bí mật nào đó? Ví dụ như thuốc kí©h thí©ɧ thần kinh khiến con người ta phát nghiện?

Vì vậy, ông ấy cầm một bát chè đậu xanh vất vả lắm mới cướp được mang đi làm một cuộc kiểm tra đo lường cơ cấu sinh học rõ ràng rành mạch.

Kiểm tra vô cùng cẩn thận.

Kết quả kiểm tra tới tay, đồng nghiệp nói cho ông ấy biết, đây là bát chè đậu xanh bình thường. Điểm khác biệt là, chè đậu xanh này ăn ngon hơn nhà khác. Khả năng cao là bởi vì nguyên liệu quá mức tinh khiết, kiểm tra bên trong cũng không có nhiều vi khuẩn.

Tóm là an toàn vệ sinh thực phẩm, ăn ngon!

Bác sĩ Vu làm đồng nghiệp yên tâm uống một ngụm lớn, thuận tiện còn hỏi xem vị trí quán ăn khuya ở đâu, tính toán để lần sau mình đi ăn. Lái xe hơn nửa tiếng? Vì một bát chè đậu xanh, đáng giá!

Nếu đồng nghiệp cũng nói như vậy, bác sĩ Vu yên tâm hơn hẳn.

Nếu đã nghĩ không ra thì tốt nhất không nên nghĩ nữa. Dù sao tinh thần mình cũng được nâng cao, đây là tác dụng tốt, còn rối rắm quan tâm cái quắn quéo gì nữa.

Vấn đề đau đầu chính là số lượng bát bán ra mỗi ngày có hạn, ông ấy làm sao mới cướp được chè đậu xanh?

Quá buồn!

Đương nhiên, làm cuộc kiểm tra chi tiết để giải tỏa nghi ngờ về chè đậu xanh như bác sĩ Vu không có mấy người. Đối với các fan trung thành của chè đậu xanh, cảm thấy chè đậu xanh giải nhiệt rất tốt, uống vào cả người thấy mát mẻ, tinh thần no đủ sảng khoái, tâm trạng phơi phới cả ngày.

Hơn nữa, thời tiết tháng tư ở thành phố Tùy cũng bắt đầu nóng lên, chè đậu xanh đương nhiên là cung không đủ cầu. Mỗi lần các thực khách không mua được sẽ thi nhau oán giận, có thể đoán được, khi thời tiết nóng lên tình huống này sẽ càng tăng lên.

Dưới tình trạng như vậy, Diệp Yêu bắt đầu sắm vai gian thương, nâng giá chè đậu xanh lần hai, một bát chè đậu xanh 25 tệ, hơn nữa còn viết trên bảng đen nhỏ một câu:

“Chè đậu xanh, mỗi người chỉ được mua một bát.”

Lúc này, có người vui mừng cũng có người buồn. Các khách xếp hàng trước sạp muốn mua nhiều hơn về để uống hay mua về cho người thân thi nhau oán thán:

“Bà chủ, cô nâng giá thì thôi đi? Vì sao còn giới hạn lượt mua!”