Beta: ND Trái Cây Nhiệt Đới
Triệu Lập Khải ở hẻm Thanh Dương mười mấy năm, vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.
Đặc biệt là cái đầu ngõ hẻm này. Lúc trước không bị áp lực bởi việc học, cậu ấy cùng bạn bè thường xuyên chơi ván trượt ở chỗ này, nếu chơi đến muộn quá, sẽ đi sang phố bên cạnh ăn bữa khuya, hoặc là ngồi xuống quán ăn khuya gần đó, hoặc là vào quán nướng BBQ ăn vặt.
Đáng tiếc, sau đó rất nhiều cửa hàng tiện lợi đều rời đến đường Tân Hà, đường bên này dần hoang vắng, lạnh lẽo. Mà chính cậu ấy cũng bước chân vào cấp 3, không có thời gian rảnh, hình như đã rất lâu không đến bên này rồi.
Không ngờ bên này thế mà mở một sạp ăn khuya xinh đẹp như vậy. Không gian bên ngoài ô che nắng được sắp xếp gọn gàng, bên cạnh bày mấy bộ bàn ghế nhỏ xinh, bên trên còn có ánh đèn ấm áp. Cho dù chỉ là sạp vỉa hè nhỏ, Diệp Yêu cũng không cho phép nó không đẹp.
Cậu ấy hoảng hốt bước đến gần hơn, mùi thơm của thức ăn xông thẳng vào mũi, đám người hỗn tạp đứng chờ đợi xung quanh, đã rất lâu rồi cậu ấy không cảm nhận được không khí ồn ào náo nhiệt như vậy.
Tâm trạng Triệu Lập Khải vốn đang uể oải đột nhiên phấn chấn hơn hẳn. Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, đôi chân đã không tự chủ được đi tới trước quán nhỏ.
Bà chủ mặc một cái váy đen ngắn, dáng người tuyệt đẹp, tóc quăn buộc thành đuôi ngựa phía sau. Có thể vì an toàn vệ sinh thực phẩm, cô mang khẩu trang, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Ngay cả như vậy, cậu ấy cũng không tự chủ được bị hấp dẫn, đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt phải, khi cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Mùi thơm của thức ăn lại dậy lên, cái bụng của Triệu Lập Khải liên tục đánh trống. Cậu ấy nhớ ra buổi tối mình còn chưa có ăn gì. Hơn nữa cơm ở nhà ăn trong trường học rất khó ăn, nếu xuất hiện quả đào hay quả quýt đó đã là tôn trọng lớn nhất đối với dạ dày của học sinh.
Vậy ăn chút gì đó đi!
Lúc này, cậu ấy mới nhìn đến giả cả trên bảng đen nhỏ bên cạnh.
“Mì xào trứng gà thịt nạc, 28 tệ; mì xào thịt bò, 36 tệ; chè đậu xanh, 15 tệ.”
Đây... đây?
Bắt nạt một học sinh bị nhốt ở trong trường lâu như cậu ấy không đi ăn khuya được sao? Bây giờ giá cả đồ ăn đã tăng cao vậy rồi?
Triệu Lập Khải bỗng thấy hoài nghi nhân sinh.
Sau đó cậu ấy nhớ đến thân phận học sinh cấp 3 của mình, bỗng nhận ra đây không phải là lạm phát sao? Liệu có thể trở thành đề văn cho kỳ thi năm nay không?
Chờ đến khi cậu ấy phát hiện bản thân vậy mà lấy điện thoại tìm kiếm đề văn, móc ra trong túi chỉ có hai mươi đồng, càng không biết nói gì hơn.
Ăn, hay không ăn?
Cuối cùng, mùi thơm quanh quẩn bên chóp mũi cùng với biểu cảm thỏa mãn của mọi người đã đánh bại cậu ấy.
Đến cũng đến rồi, ăn thôi.
Triệu Lập Khải gọi một phần chè đậu xanh. Mua không nổi mì xào, chẳng lẽ không mua nổi một bát chè đậu xanh sao?
Chè đậu xanh Diệp Yêu đã chuẩn bị đầy đủ, đựng trong thùng sắt lớn tráng men trắng, quanh thân dùng vải giữ ấm, có khách ăn một bát tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, càng dễ ăn hơn so với mì xào.
Nhìn xung quanh thì chỗ ngồi đã đầy, Triệu Lập Khải chỉ có thể đứng ăn.
Vừa vào miệng, đậu xanh mềm như bông tan ra ngay, cực kỳ tinh tế, hoàn toàn không giống như ăn xác cây đậu, không hề nhận ra hạt đậu xanh. Chè đậu xanh là một thứ giải nhiệt rất tốt ở thành phố Tùy, từ nhỏ đến lớn cậu ấy chưa từng ăn qua bát chè đậu xanh ngon như vậy, chưa từng thấy ai có thể nấu nhuyễn đậu xanh mà vẫn mềm dẻo đến thế.
Vị này, ngon ngon.
Kế tiếp là cảm giác mát lạnh thấm trong khoang miệng, tràn xuống thực quản rồi tới dạ dày. Làm người ta không khỏi kêu lên, sướиɠ!
Chè đậu xanh nhà này không phải cực kỳ ngọt, nhưng uống xong trong miệng còn có thể cảm nhận được vị ngọt nhàn nhạt đọng lại ở đầu lưỡi.
Hôm nay là ngày đầu tiên chè đậu xanh đưa ra thị trường, rất nhiều thực khách ăn xong mì xào thấy chè đậu xanh bèn gọi một phần:
“Bà chủ, cho tôi một bát chè đậu xanh nữa.”
Diệp Yêu vạch nắp thùng, nhìn vào bên trong, chính cô cũng thấy kinh ngạc: “Ngại quá, chè đậu xanh đã bán hết.”
Ngày đầu tiên cô làm không quá nhiều, khoảng hơn nửa thùng, cỡ trên dưới 30 phần, người thì ăn tại chỗ, người thì mua mang về, số chè đã nhanh chóng được bán hết.