Chương 17: Chè đậu xanh - 1

Beta: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Đồ được bán ở trong quán cô sẽ không có ở những quán khác. Như quán ăn trước kia, rượu là do cô tự ủ.

Bây giờ, rượu còn chưa ủ. Lựa chọn loại đồ uống nào để bán lâu dài, rất quan trọng.

Suy xét hết một ngày, Diệp Yêu lựa chọn bán chè đậu xanh.

Cách mùa hè chỉ còn hai ba tháng, chè đậu xanh là thích hợp nhất, đậu xanh lại không phải nguyên liệu quý hiếm, một năm bốn mùa đều có. Hơn nữa giá đậu xanh cũng rẻ, ra ngoài dùng mấy đồng tiền đã mua được một bát lớn, nói không quá khoa trương thì chắc chắn là có thể dụ mọi người đến đây tiêu tiền.

Vì vậy, ngày hôm sau các thực khách phát hiện trên bảng đen xuất hiện thêm một hàng chữ:

“Chè đậu xanh, mười lăm tệ một chén.”

Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi.

Có người kêu rên: “Bà chủ bà chủ, thêm bia uống chúng tôi vui hơn nha, không thích uống chè đậu xanh đâu.”

Người khác cũng tiếp lời: “Mỹ nữ, có nhà bán chè đậu xanh chỉ năm đồng, cô bán mười lăm đồng, tôi phục rồi!”

Mấy người là fan trung thành của Diệp Yêu lên tiếng: “Chị gái nhỏ, tôi muốn một phần mì xào thịt bò, một chén chè đậu xanh.”

Mặc kệ mọi người nói gì, Diệp Yêu vẫn nói câu cũ:

“Uống rồi sẽ biết!”

Đùa à, chè đậu xanh nhà khác có thể so được với chè đậu xanh nhà cô sao?

Nấu chè đậu xanh không khó, nhưng muốn làm ngon cần bỏ ra công sức và thời gian. Đậu xanh của cô được ngâm bằng nước giếng suốt một đêm, sau đó dùng nước có Linh Thủy Châu nấu nguyên một buổi trưa, giữa lúc nấu phải liên tục vớt những tạp chất ra ngoài, đọng lại trong nồi chỉ toàn là tinh chất. Thêm một chút bạc hà cùng đường đỏ, đây chính là bí kíp độc quyền của cô.

Mà nước chứa Linh Thủy Châu này, nếu chỉ cho một ít vào xào rau, không chỉ làm ngon hơn thôi đâu. Đầu lưỡi không nhạy cảm sẽ cảm thấy "mẹ nó, ăn ngon" mà không nhận ra sự vi diệu trong đó. Nhưng nếu dùng nước chứa Linh Châu hầm canh, làm đồ uống, lại có thể làm cho người bình thường ngay lập tức cảm nhận được vị trong suốt, thanh mát, khiến tâm trạng vui vẻ, thoải mái.

Mười lăm đồng một bát, Diệp Yêu đã suy nghĩ kỹ mới ra giá này. Không chấp nhận mặc cả.

Nghĩ một lúc, cô lại lấy bút ra viết thêm vài chữ trên bảng đen nhỏ. Các thực khách đã từng thấy chuyện này, kinh ngạc reo lên: "Bà chủ, cái này cũng giảm giá sao?"

“Không phải nha.” Diệp Yêu cười tủm tỉm, đôi mắt lộ ở bên ngoài khẩu trang cong thành hình trăng non, xuống tay không mềm lòng.

Phía dưới chè đậu xanh cô có ghi thêm một hàng chữ nhỏ: Sau ba ngày ăn thử sẽ trở về giá 20 tệ/ bát.

Thực khách: Được lắm...

Có thể là bởi vì cô quá xinh đẹp, sau khi nhìn thao tác của Diệp Yêu, vậy mà không có ai tức giận. Mọi người chỉ run rẩy vươn ngón tay cái, thể hiện nỗi lòng của mình, kinh ngạc cảm thán:

“Chị gái nhỏ, chúng tôi ai ai cũng phục sát đất.”

Diệp Yêu đặt bút xuống, dịu dàng nói chuyện: “Cho nên mọi người nhất điịnh phải tranh thủ ba ngày này nhé~”

“Cho tôi một bát.” Đã ăn vài bát mì xào, bị trù nghệ của Diệp Yêu thu phục, những người khách quen đau khổ gọi món.

Triệu Lập Khải là học sinh cao tam trường Nhất Trung Tùy thành, gia đình ở tại khu chung cư cũ hẻm Thanh Dương.

Nhất Trung Tùy thành là trường cao trung trọng điểm trong thành phố, mỗi năm tỉ lệ trúng tuyển đại học đều đứng top đầu, có thể nói, ngươi có thể thi vào Nhất Trung là đã bước một chân vào cánh cửa đại học.

Thực tế, muốn thi đậu đầu vào của trường Nhất Trung không phải ai cũng làm được.

Là một học sinh cao tam gần hai tháng nữa là sắp phải thi đại học, Triệu Lập Khải bắt đầu từ kỳ một đã đến lớp tự học từ 7 giờ sáng, buổi tối mỗi ngày 10 giờ rưỡi học xong tiết tự học buổi tối mới trở về nhà. Một ngày ngủ còn chưa tới sáu tiếng đồng hồ, dùng một câu “Đầu treo cổ trùy thứ cổ”.

Càng đáng sợ hơn là, bởi vì áp lực học tập lớn, hắn bắt đầu phát hiện mình bị mất ngủ. Hằng ngày ở trên giường phải trằn trọc đến một hai giờ đêm mới có thể đi vào giấc ngủ, cũng vì vậy mà năng lực học tập của hắn đột ngột giảm xuống. Rốt cuộc, giấc ngủ không tốt, toàn bộ đầu óc đều mơ mơ màng màng, căn bản không có biện pháp thanh tỉnh để ôn tập.

Chuyện mất ngủ này, không phải ngươi nói muốn nỗ lực cải thiện là cải thiện được, hắn phát hiện bản thân lâm vào một tuần hoàn ác tính —— áp lực lớn, không ngủ được, học tập không tốt, áp lực lớn hơn nữa, càng không ngủ được.

Thẳng đến lần này, lần khảo sát thi đại học đầu tiên chất lượng thành tích giảm xuống, Triệu Lập Khải thấy mình từ top ba tụt xuống top hai mươi, cả người phát điên mất.

Hắn không học tiết tự học buổi tối mà trốn ra ngoài, đeo cặp sách cũng không nghĩ về nhà, không muốn đối mặt với ánh mắt tràn ngập mong chờ của bố mẹ. Hắn lang thang không có mục đích ở gần hẻm Thanh Dương, cả người u buồn thiếu sức sống.

Khi tới gần đầu hẻm, ánh đèn lập lòe của một sạp quán ăn khuya đập vào tầm mắt chán nản của thiếu niên.