Chương 15: Ăn ngon không dừng lại được

Beta: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Tuy rằng họ không ghét mì xào, nhưng vẫn cảm thấy mì xào ven đường thật sự rất bẩn, ăn vào dễ bị đau bụng, dẫn đến tiêu chảy. Nhất là buổi tối ăn cái này sẽ không bị béo sao? Hơn nữa chỉ là cái sạp hàng vỉa hè nhỏ, ai biết có sạch sẽ hay không?

Trương Kiều Kiều cực lực thuyết phục: “Nhà đó cô ăn qua sẽ biết, thật sự nêm nếm rất vừa miệng. Hôm qua tôi ăn xong, vét sạch bát luôn. Nếu mà sợ béo, chúng ta ăn xong có thể đi dạo vòng quanh tiêu cơm rồi quay trở về nha. Suy cho cùng tuy hơi đắt nhưng ăn vào sẽ không cảm thấy mình bị lỗ.”

Thấy Trương Kiều Kiều đã nói đến vậy rồi, đồng nghiệp cảm thấy từ chối thì không tốt lắm. Tan làm, đồng nghiệp nghi nghi ngờ ngờ đi theo Trương Kiều Kiều đến chỗ ngoặt đầu hẻm Thanh Dương.

Hôm nay hai người tan làm sớm, đợi mười phút mới thấy Diệp Yêu ra mở quán.

“Chị gái nhỏ đến rồi~” Trương Kiều Kiều nhìn người đang đến, hai mắt phát sáng: “Cứ tưởng hôm nay cô không mở quán.”

Diệp Yêu bật cười: “Nếu không có chuyện đột xuất thì cứ sau 9 giờ tối sẽ mở quán.”

Ngày hôm sau đã có khách quen, không tệ!

“Tôi vẫn muốn một phần mì xào như hôm qua, nhưng là thịt bò, vẫn hơi cay nhé bà chủ.” Trương Kiều Kiều thoải mái gọi món.

So với thịt heo thì cô càng thích thịt bò hơn. Hơn nữa mì xào thịt bò này, miếng thịt bò rất lớn, bà chủ thật hào phóng, mấu chốt là đặc biệt ngon, rất mọng nước, ăn xuống bụng thế nhưng có cảm giác đang ăn thịt bò bít tết trong nhà hàng cao cấp, cực kỳ đã ghiền.

Đồng nghiệp đi theo bối rối: “Tôi muốn một bát mì xào trứng gà thịt nạc, không cay. Bà chủ, cho nhạt một chút.”

Đồng nghiệp theo đảng ăn thanh đạm.

Trừ bỏ hai người còn có mấy người hôm qua ăn xong nhớ mãi không quên quay lại đây làm khách quen.

“Bà chủ, cô làm mì xào thịt ngon lắm, tôi một lần nhớ mãi không quên!”

Từ trước tới nay, Diệp Yêu chưa từng nghi ngờ trù nghệ của mình, nhưng nghe khách hàng nói vậy cô vẫn rất vui vẻ. Diệp Yêu cong môi: “Tôi nói đúng mà, cái giá này xứng đáng chứ?”

“Vẫn hơi đắt, nếu giá giảm một chút thì tốt hơn.”

Cô cười, gõ vào bảng đen, trên đó ghi giảm 20%, ý chỉ mấy ngày nay vẫn được giảm giá.

Khách hàng cười sung sướиɠ: “Vì cuộc sống khó khăn, cũng vì lần giảm giá này, tôi quyết định sẽ ăn ở đây ba ngày.”

Mới mở quán được vài phút, ba cái bàn nhỏ đã đầy hơn phân nửa. Khách hàng chủ yếu là khách cũ ngày hôm qua còn có vài thực khách mới đến.

Chờ khi đồng nghiệp ăn một miếng mì xào, hai mắt Trương Kiều Kiều long lanh, tràn ngập mong chờ hỏi đồng nghiệp: “Thế nào? Ăn ngon không?”

Đồng nghiệp lại nhăn mày: “Cũng được, không ngon giống như cô miêu tả.”

Trương Kiều Kiều kinh hãi, sao lại chỉ cảm thấy cũng được?

Chẳng lẽ vì không cho cay? Cô vươn đũa tới bát đồng nghiệp gắp một miếng.

Không đúng, ăn rất ngon mà! Tuy không thêm cay, nhưng hương vị vẫn như cũ, bà chủ còn cho thêm ít tương hành du vào xào, siêu thơm, càng làm nổi bật mùi vị. Làm cho người theo đảng ăn cay như cô muốn quỳ xuống váy thần phục.

Chẳng lẽ khẩu vị của mình không giống với người bình thường?

Nhìn biểu tình hoài nghi nhân sinh của Trương Kiều Kiều, đồng nghiệp Trần Thiến cười vui vẻ: “Ha ha ha ha ha ha, tôi lừa cô đó, thật sự ăn rất ngon.”

Siêu ngon luôn! Trong lòng Trần Thiến bổ sung thêm một câu.

Không dầu mỡ, ngược lại thanh đạm thoải mái, thêm chút tương ngọt, quả thực như vẽ rồng tô phượng, giúp hương vị bát mì xào hoàn chỉnh càng thăng hoa hơn.

Ăn một miếng sẽ không dừng lại được mà muốn ăn miếng thứ hai.

Trương Kiều Kiều cứ tưởng thật, trợn mắt, đôi đũa nhắm thẳng trong bát Trần Thiến phóng qua, may Trần Thiến đã có chuẩn bị, che bát lại:

“Chỉ ăn một miếng, còn lại cho cô.”

Phải biết rằng, mỗi lần gắp là lại ít đi một miếng, không thể cho nhiều được!

Xào nấu ở ngoài trời quả thực là một món vũ khí lợi hại.

Chờ đến khi Trương Kiều Kiều cùng Trần Thiến ăn xong rời đi thì phát hiện trước sạp nhỏ đã xếp một hàng người, không dài lắm, trong đó còn xen lẫn tiếng oán giận giá cả đắt, nhưng không có một ai rời đi. Quán ăn khuya này rốt cuộc làm cho góc hẻm nhỏ trở nên rộn ràng hơn.