Chương 31: Cân nhắc thêm vào thực đơn

Beta: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Lưu Chiêu chính là vị khách quen bị trợn mắt, cậu ấy là họa sĩ manga, sống ở gần đây, ngày đêm đảo lộn không giống người bình thường, thường đặt thức ăn qua mạng sống qua ngày. Đêm mấy hôm trước thấy quán ăn khuya dưới lầu người đến người đi tấp nập, buôn bán đặc biệt tốt, trong lòng sinh ra tò mò, chỉ là muốn một trạch nam đi ra khỏi nhà có hơi khó khăn.

Thế sự khó lường, có một ngày đã hơn nửa đêm, thức ăn cậu ấy đặt ngoài ý muốn không giao đến, bụng đói cồn cào, hoa mắt chóng mặt, Lưu Chiêu hạ quyết tâm xuống dưới lầu ăn một lần. Kết quả, một phần mì xào làm cậu ấy mở ra một thế giới khác, từ đây một đi không trở lại. Bởi vì Diệp Yêu không mở bán trên mạng, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn mỗi ngày xuống lầu ăn.

Là một trạch nam mắc hội chứng sợ giao tiếp xã hội, trên cơ bản Lưu Chiêu cũng rất sợ, bị Diệp Yêu vừa trừng mắt bỗng nhiên nghĩ tới hôm qua ba tên lưu manh bị ánh mắt của cô dọa chạy, não bộ ngay lập tức xoay vòng bà chủ xinh đẹp trước mắt này là một mỹ nhân hung hãn.

Cơ thể cậu ấy run lên, lắp bắp nói: “Không hề, vẫn còn ăn rất ngon.”

Nếu bà chủ mà tức giận, cũng bảo cậu ấy cút thì làm sao bây giờ? Mặt mũi là việc nhỏ, từ đây không được ăn đồ ăn ngon như thế nữa mới đáng sợ hơn.

Diệp Yêu bị phản ứng của cậu ấy chọc cười: “Đùa với cậu thôi, tôi sẽ cân nhắc thêm bánh bao nhỏ nhân măng vào thực đơn.”

Cô không có đồng ý ngay, chủ yếu là bánh bao nhỏ nhân măng cần dùng canh loãng đông lạnh, làm quá phiền phức, hay chờ lúc nào Thanh Nguyên đến làm giúp cô rồi tính sau.

Nhóm người Đường Kỳ Phong ăn hết một phần của mình lại gọi thêm một phần mì xào, mọi người ở hai bàn đồng thời gọi món. Nhậm Hiểu Đường lại ăn lần nữa, ánh mắt nhìn về phía lão đại nhà mình tràn đầy sùng bái, hai mắt tỏa sáng: may nhờ có lão đại mới có thêm hai l*иg bánh bao nhân măng ngoài thực đơn đó, quả nhiên lão đại là tốt nhất. Những người khác mặc dù không có biểu cảm quá lố như cô ấy nhưng nhìn nét mặt cũng thấy không khác là bao.

Đường Kỳ Phong:... Đến mức này à?

Lại cúi đầu xuống nhìn hai hàng đĩa trống không dựng thẳng trước mặt mình, không khỏi bội phục, trù nghệ của cô gái nhỏ này đúng là khó lường.

Đợi đến khi đám người ăn xong muốn lui trận đã là hơn một giờ sáng.

“Lão đại, đi thôi.” Tiểu Lộ đi ra ngoài, phát hiện Đường Kỳ Phong ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, không có dấu hiệu muốn đứng dậy.

Đường Kỳ Phong thản nhiên nói: “Mọi người đi trước đi, tôi còn có chút việc.”

Tiểu Lộ còn muốn nói cái gì, bị Nhậm Hiểu Đường kéo một cái: “Đi đi đi, lão đại ở bên cạnh, cậu không sợ lão đại ném cậu đi à.” Cái tên này, thật không có mắt nhìn, lão đại và bà chủ mỹ nhân rõ ràng là có lời muốn nói, cậu ấy ở chỗ này làm kỳ đà cản mũi làm gì?

Bọn họ đi rồi, Diệp Yêu cũng chỉ còn một vài vị khách lẻ tẻ, nguyên liệu nấu ăn cũng dùng gần hết rồi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Kỳ Phong vẫn còn ngồi ở vị trí cũ, bữa khuya được bày trên bàn nhỏ tương đối xinh xắn, nổi bật lên thân hình cao lớn của anh, hai đôi chân dài cam chịu hạ xuống hai bên. Anh đang xem điện thoại, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc lại lạnh lùng. Không phải kiểu tiểu thịt tươi đang thịnh hành nhưng lại đúng với gu của Diệp Yêu.

Cô không nói không rằng, im lặng thoải mái thưởng thức vẻ đẹp. Đường Kỳ Phong là người như thế nào, mới có hai giây đã phát hiện ra ánh mắt của cô, cất điện thoại đi:

“Cô xong việc rồi?”

“Sao đội trưởng Đường còn chưa đi?”

Đường Kỳ Phong đứng lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh như bình thường, lời nói ra lại làm cho Diệp Yêu hơi sững sờ: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

A?

Anh lại bổ sung một câu: “Dù sao cũng tiện đường.”

Diệp Yêu cũng không tự mình đa tình tưởng rằng Đường Kỳ Phong đang theo đuổi mình, trong nháy mắt cô kịp phản ứng, là bởi vì vụ cướp bóc tối hôm qua à? Người đàn ông này, quả nhiên là người cực kì có trách nhiệm.

“Được, vậy làm phiền anh.” Cô gỡ khẩu trang xuống, nở nụ cười rạng rỡ: “Chờ tôi dọn dẹp, sẽ xong nhanh thôi.”