Chương 7: Gà hầm măng

Beta: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Mời người tới ăn cơm, tất nhiên không thể chỉ có một món ăn.

Trừ bỏ niêu đất đựng cơm om thì Diệp Yêu còn chuẩn bị thêm thịt nướng măng xuân ăn kèm với đậu phụ thối, một nồi gà hầm măng cùng một loạt các loại nước canh khác nhau.

Là mùa ăn măng tô thì phải ăn cho thật ngon.

Cô xới một bát cơm om, lấy một đôi đũa đưa cho Trọng Thanh.

Linh tu và yêu quái trên Thiên Thượng Hồ chia làm hai loại, một loại là đã đắc đạo, sống ẩn cư, không dính khói lửa trần gian. Một loại khác tham luyến khói lửa trần gian nên dù đã bế quan tu luyện nhưng vẫn ham muốn sắc dục, phóng túng mình ở nhân gian. Mà Trọng Thanh thuộc vế sau. Anh ấy vốn dĩ đã không cần ăn cơm để duy trì sinh mệnh, lúc ở Thiên Thượng Hồ chỉ thường đi đánh nhau, càng miễn bàn đến khi đến nhân gian, ở đây có một loạt mỹ thực thơm ngon, đem so với nơi cũ thì đúng là cách biệt rất lớn.

Năm đó, thời điểm Diệp Yêu vẫn còn là Diệp Dao, mở ra quán ăn riêng có danh tiếng vang xa tứ phương, Trọng Thanh thường xuyên đến ăn chực. Về sau Diệp Yêu ra nước ngoài, anh ấy vẫn hay hoài niệm.

Bữa ăn măng xuân trước mắt.

——

Cơm om trong bát được dưới nước sốt đặc biệt sáng bóng, ăn cùng với măng thái hạt lựu non và thịt chân giò hun khói thái hạt lựu tươi ngon, nêm nếm rất vừa vặn, hương vị ngập tràn trong miệng, ngẫu nhiên còn có thể cảm nhận được vị giòn giòn mát mẻ của cải đông.

Ăn rất ngon!

Trọng Thanh lại gắp một miếng đậu phụ thối có thịt nướng măng kèm bên trong. Diệp Yêu nấu thịt lợn ba chỉ nửa nạc nửa mỡ, kẹp ở trên đầu đũa núng nính bóng bẩy, bên ngoài miếng thịt là lớp mỡ sền sệt, cho vào trong miệng là tan ngay ở đầu lưỡi. Diệp Yêu còn nấu với đậu phụ thối, hương vị càng thêm thơm ngon.

Món ăn này làm từ măng xuân phổ thông, nhưng cũng chỉ lấy phần ngọn, váng dầu sáng lấp lánh, bên trong non mềm bên ngoài giòn rụm, hoàn toàn không có cảm giác ăn măng xuân.

Hai mắt Trọng Thanh phát sáng, liên tục gắp lấy ăn, không dừng lại được. Món cơm om măng xuân với thịt hun khói này thật ngon, anh ấy có thể vét sạch nồi luôn.

“Lại đây ăn món gà hầm măng, đây là món cha tôi dạy tôi từ nhỏ.”

Diệp Yêu giới thiệu một món ăn khác, trong mắt mang theo hoài niệm: “Năm đó một vị khách mời cha tôi làm yến tiệc, vị thực khách đó đúng thật là fan trung thành của Hồng Lâu Mộng, nhất quyết muốn cha tôi nấu ra món gà hầm măng trong Hồng Lâu Mộng. Cha tôi thử rất nhiều lần mới tạo ra được mùi vị này, về sau nó cũng là món chiêu bài bên trong Trân Ngọc lâu của Diệp gia.”

Gà hầm măng, dùng măng xuân nhỏ xé sợi, bỏ đi lõi măng, ninh toàn bộ toàn bộ xương gà thành canh loãng, ăn rất ngon miệng. Lại chặt đùi gà cùng thịt gà cho vào phần trong ruột măng, dùng lửa nhỏ hầm từ từ. Đợi đến khi món ăn ra lò thì rưới lên một lớp canh mỏng.

Nghe qua cách làm món ăn này cũng không quá phức tạp, mấu chốt kỹ thuật là ở nồi nước canh, dùng một bộ xương gà rút hết da thịt chặt nhỏ đi nấu, tối thiểu hết ba, bốn tiếng, ngoài ra lúc giội canh phải giội ba bốn lần.

“Đây chính là canh gà hầm măng.”

Diệp Yêu múc cho anh ấy một bát nhỏ.

Màu xanh ngọc bích của bát sứ nhỏ hòa quyện vào màu của nước canh, giống như màu xanh lục của nước trà, cực kỳ động lòng người. Nói ra cũng kỳ lạ, món canh này giống như nước sôi để nguội, không có chút váng dầu nào, múc một muỗng nhỏ từ từ cho vào miệng, nước canh như mở ra phong ấn, mang theo một mùi vị thanh đạm như có như không xông thẳng vào mũi.

Trọng Thanh trợn tròn mắt.

Diệp Yêu cười nhẹ như thể biết anh ấy muốn gì: “Uống xong lại nói.”

Không đợi Diệp Yêu nói, Trọng Thanh cứ một ngụm rồi lại một ngụm, nếu không phải nhớ đến giáo dưỡng từ nhỏ của mình, anh ấy đã hận không thể bưng bát sứ lên uống cạn, nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.