Mấy tên cấp dưới của anh thường xuyên nói, cái mặt than của đội trưởng có thể dọa một cô gái nhỏ khóc. Không phải là Đường Kỳ Phong xấu, mà là mặt anh lạnh lùng, cả người hiện ra vẻ người sống chớ lại gần, nhất là thời điểm nhíu lông mày, bọn họ nhìn cũng nơm nớp lo sợ. Cho nên lúc hỏi ra câu này, anh cố ý hạ thấp giọng, tránh hù dọa cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ Diệp Yêu đương nhiên không bị hù dọa, cô ngẩng đầu, sát khí trong mắt đã tản đi, đôi mắt trong suốt trở lại, cười dịu dàng.
“Tôi không sao, cảm ơn anh!’
Mặc dù Diệp Yêu dư sức đối phó với mấy lưu manh nhãi nhép này, nhưng có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô vẫn rất sẵn lòng. Cô đánh giá người đàn ông trước mặt, thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, ra tay nhanh nhẹn gọn gàng, có thể thấy thân thủ không tệ.
“Không có việc gì là tốt rồi”, Đường Kỳ Phong nhìn thấy mặt mũi của Diệp Yêu, trong mắt lóe lên tia sự kinh ngạc, hắn nhíu mày nhìn ngõ nhỏ yên tĩnh một cái, mở miệng nói: “Cô về nhà sao? Tôi đưa cô về. Yên tâm, tôi không phải người xấu.:
Anh móc ra từ trong ngực chứng minh thân phận cảnh sát cho cô nhìn.
Nhìn vẻ ngoài là một người đàn ông lãnh khốc không ngờ anh rất chu đáo, Diệp Yêu nghĩ thầm.
Cô không từ chối. Cô gái Dạ Yêu yếu đuối được anh cảnh sát hộ tống về nhà. Nhà cô rất gần chỗ này, rẽ một cái rồi đi thêm mấy mét đã đến nơi.
“Nhà tôi ở đây, cảm ơn anh."
Đường Kỳ Phong thấy cô ở Diệp trạch, hơi kinh ngạc. Vốn là người lớn lên từ nhỏ ở hẻm Thanh Dương, tất nhiên anh biết Diệp trạch, không ngờ người trong nhà này đi nước ngoài nhiều năm đã trở về. Anh gật đầu, định nhìn cô vào nhà rồi mới rời đi, lại dặn dò thêm:
“Cầm dao cướp của là tội nặng, sáng mai cô nhớ đến cục cảnh sát thành phố lập hồ sơ vụ án. Còn nữa, mấy ngày tiếp theo cô đi ra ngoài phải cẩn thận.”
Diệp Yêu đồng ý gật đầu, cô lấy di động ra:
“Nếu không, chúng ta thêm wechat? Có vấn đề gì, tôi cũng thuận tiện hỏi ý kiến anh.”
Hai người thêm bạn tốt, tên riêng wechat đặc biệt đơn giản, Diệp Yêu chỉ chính mình:
“Tôi tên là Diệp Yêu, cảnh sát Đường.”
Đường Kỳ Phong không có giới thiệu thêm, chỉ dặn dò cô: “Ban đêm nhớ khóa chặt cửa. Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Anh chỉ ngôi nhà cách đó không xa, tương tự như nhà Diệp Yêu cũng là biệt thự nhỏ hai tầng, cách nhà Diệp Yêu khoảng ba bốn mươi mét.
“Tôi ở chỗ đó.”
“Thì ra là hàng xóm.” Diệp Yêu kinh ngạc.
Trước khi xuất ngoại tòa nhà nhỏ kia vẫn luôn bỏ trống, không ngờ bây giờ đã có người ở.
Đường Kỳ Phong gật đầu, không có ý tiếp tục tán gẫu, dặn dò vài câu rồi đi về nhà. Anh cao một mét tám bảy, nhiều năm làm cảnh sát thân thể rèn luyện vô cùng tiêu chuẩn, người thẳng tắp cao lớn, cho dù bị áo sơ mi che lấp, cũng không thể giấu hết vẻ nam tính trong anh.
Diệp Yêu mặc kệ ánh mắt nóng bỏng của mình dán trên lưng anh, đôi môi nở nụ cười xấu xa.
Đội trưởng ngoài lạnh trong nóng, cô nhớ kỹ rồi.
Mặc dù chỉ ngủ bốn, năm tiếng, nhưng sáng sớm Đường Kỳ Phong vẫn mang tinh thần sảng khoái xuất hiện ở cục cảnh sát. Mới hơn bảy giờ, vẫn chưa tới giờ làm việc, nhưng chi đội cảnh sát hình sự vẫn có mấy người ở lại ký túc xá, mấy người đó bận rộn suốt đêm ở chỗ này. Anh cũng muốn làm việc xuyên đêm, nhưng trước đó cũng thức trắng mấy đêm rồi, bị cấp dưới khuyên về nghỉ ngơi một đêm.
“Lão đại, tối hôm qua đã lấy được lời khai.” Cảnh sát hình sự Tiểu Lộ báo cáo.
Các cảnh sát bí mật gọi Đường Kỳ Phong là lão đại, khi có cấp trên khác sẽ tuân theo quy củ gọi là Đội trưởng Đường.
“Có vật chứng ở khoa bên kia, sang nay sẽ có kết quả.” Một người khác tiếp tục báo cáo với Đường Kỳ Phong, chính là nữ cảnh sát duy nhất trong đội, Nhậm Hiểu Đường.
“Làm tốt lắm.” Đường Kỳ Phong vừa nghe mọi người báo cáo tiến độ, vừa đặt đồ trên tay xuống: “Tôi mua bữa sáng rồi đây, tranh thủ ăn lót dạ đi.”
Mọi người reo hò tiến lên tranh đoạt.