Chương 39: Nhớ bà ngoại

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Người khác ăn, có thể chỉ là ngon. Lê Thi ăn vào, lại là nhớ nhung quê nhà.

Thật sự nhớ bà ngoại…

“Cảm ơn cậu, Điền Nguyên Hạo.” Cô ấy trịnh trọng nói lời cảm ơn với Điền Nguyên Hạo: “Tôi rất thích, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”

Thường Điền Nguyên Hạo mời Lê Thi ăn cơm, cô đều sẽ chia đôi trả tiền với cậu ấy ngay tại chỗ, nhưng lần này lại chủ động muốn mời lại cậu. Điền Nguyên Hạo cho dù ngốc đến đâu, cũng đại khái hiểu được sự khác nhau trong đó, vui đến phát điên, nhanh chóng gật đầu.

“Ừm, đến lúc đó chúng ta lại đến chỗ này ăn.”

Nếu như cậu ấy thành công theo đuổi được nữ thần, sẽ tặng cho bà chủ một bao lì xì lớn!

Trong khi bàn này ăn đến cảm động thì người ở bàn khác lại ăn không mấy vui vẻ.

Kha Chí Thành là một biên tập mới của trang “thám thực ẩm thực thành phố Tùy”. Sạp ăn khuya của Diệp Yêu sau khi nổi trên mạng, ngoại trừ đến khách bình thường muốn đến thưởng thức món ngon, còn có những biên tập chuyên về ẩm thực giống như anh ta vậy. Chỉ là sau khi chủ biên chia nhiệm vụ này cho Kha Chí Thành, anh ta cũng không vui vẻ lắm. Phải biết rằng, từ khi nhậm chức đến nay, đối tượng anh ta đến đều là những nhà hàng chân chính thậm chí là cao cấp. Sạp ăn khuya? Không khỏi có phần quá mất mặt rồi chứ!

Mang theo tâm trạng như vậy, ngày đầu tiên Kha Chí Thành ngồi tàu điện ngầm gần một tiếng đồng hồ từ phía bên kia thành phố đến hẻm Thanh Dương. Kết quả, Diệp Yêu không bày hàng.

Anh ta sắp tức chết, quay về muốn khuyên chủ biên từ bỏ đề tài này, không ngờ đến chủ biên kêu anh ta ngày thứ hai tiếp tục đến đợi. Kẻ nhận lương không cãi được người phát lương, Kha Chí Thành chỉ có thể ngoan ngoãn đến lần hai.

Lần này, Diệp Yêu bán rồi.

Mang theo một bụng tức giận, Kha Chí Thành lựa một chỗ vừa đủ để có thể nhìn thấy mọi thứ.

Bảng hiệu chỉ tên là sạp ăn đêm, ngay cả một cái tên chính thức cũng không có, thật sự quá đơn giản.

Sạp hàng nhỏ như vậy, chắc chắn không sạch sẽ, cho dù bề ngoài sạch sẽ, bên trong cũng không biết dùng dầu múc từ chỗ nào lên. Bán mắc như vậy? Thật dám hét, đây không phải giật tiền một cách trắng trợn sao?

Nhiều người xếp hàng như vậy? Người trong nước đúng là không có kiến thức gì, tâm lý hùa theo nghiêm trọng, như tám trăm năm chưa từng được ăn món ngon vậy.

Anh ta suy nghĩ, chen lên những hàng phía trước, còn chưa mở miệng đã bị Đỗ Vọng cắt ngang: “Mời ngài đến phía sau xếp hàng, không thể chen hàng.”

Kha Chí Thành nhanh chóng mở miệng: “Bà chủ, tôi là biên tập ẩm thực của thám thực thành phố Tuỳ, tôi ở trên weibo nhìn thấy sạp ăn khuya của hai người, muốn phỏng vấn hai người một chút.”

Thường sau khi anh ta tự mình giới thiệu như vậy, các nhà hàng sẽ mở đèn xanh với anh ta, hận không thể lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho anh ta, còn gọi ông chủ hoặc đầu bếp chính ra nói chuyện với anh ta một chút, sau khi ăn xong cơm, đa số đều sẽ miễn phí cho anh ta. Kinh phí được phê duyệt sẽ vào trong túi của anh ta, thậm chí có nhà hàng nhỏ còn sẽ chi một phần lộ phí cho anh ta, đây là nguồn thu nhập quan trọng của anh ta.

Anh ta bày ra bộ dạng ung dung, đợi đối phương sắp xếp chỗ ngồi cho bản thân, không ngờ đến Đỗ Vọng chỉ chớp chớp mắt, vẫn câu nói đó: “Mời ngài đến phía sau xếp hàng, không thể chen hàng.”

Kha Chí Thành: “... nếu như thăm tiệm vừa ý, sạp ăn khuya của các cậu sẽ xuất hiện tại trang chính thức [thám thực thành phố Tùy].” Người này không hiểu lời của bản thân sao?

Đỗ Vọng: “Xếp hàng!”

Người đàn ông này làm sao vậy? Không biết chen hàng là một việc rất bất lịch sự sao? Nói rồi còn không nghe! Chó yêu có chút tức giận nghĩ đến, còn có, trang chủ chính ẩm thực là cái gì?

Kha Chí Thành không ngờ đối phương không cư xử theo lẽ thường, làm cho ông có chút mất mặt. Nhất là cậu trai trẻ tóc vàng ở trước mắt, nhìn trông đáng yêu, nhưng khi đối mặt với cậu ấy lại có chút áp lực. Anh ta ngầm hừ một tiếng, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ đi về lại đuôi hàng.