Chương 38: Mì trộn dầu hành

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Nói là làm.

Mì trộn dầu hành quan trọng là sợi mì, tương và dầu hành. Diệp Yêu tuy không thường xuyên làm mì thủ công, nhưng không có nghĩa là cô không biết. Trên thực tế, lúc trước cô ở nhà hàng riêng làm mì đã được nhiều khách hàng khen ngợi nhiều. Cô dùng trứng vịt để nhào bột, cả quả trình đều không thêm một giọt nước, thủ pháp khi nặn bột càng lưu loát, Đỗ Vọng ở bên cạnh nhìn cũng có chút ngây người.

“Cậu chú ý nhìn, sau này việc nặn bột cũng giao cho cậu.”

“Ừm ừm.” Đỗ Vọng nhanh chóng gật đầu.

Diệp Yêu là người (yêu) phía Nam, tuy cũng theo đuổi sự mềm dẻo của mì, nhưng lại không thể dai giống như mì phía Bắc, sẽ mượt hơn một chút, thô mỏng đều đặn. Nếu như nói phía Bắc ăn mì càng chú trọng mùi thơm bột mì và cảm giác khi ăn, vậy phía Nam sẽ chú trọng hơn về nêm nếm mùi vị. Món mì trộn dầu hành trong có vẻ đơn giản, ngược lại phối hợp tương sốt cùng với đó là chút bí quyết của Diệp Yêu chính là cho một chút đường cùng với dầu mè, phối hợp thêm dầu hành mà cô làm, mùi thơm nồng phảng phất đến nỗi Đỗ Vọng ở bên cạnh cũng nuốt nước bọt.

Sau khi làm xong, Diệp Yêu múc một chén ra cho cậu ấy: "Thử xem."

Với mì lạnh trộn dầu hành, cách làm đa số là sẽ lựa chọn sau khi nấu chín mì cho qua nước lạnh rồi mới trộn sốt, thao tác đơn giản nhanh chóng, nhưng rất dễ mất đi cảm giác ban đầu của mì. Còn có một cách làm khách cảm thấy ngon miệng hơn là trộn nước sốt xong sau đó để lạnh tự nhiên, giữ được mùi vị của mì, nhưng lại rất hao tốn thời gian, đối với lượng lớn sản phẩm như sạp ăn đêm chắc chắn không được.

Cô suy nghĩ, lấy một cái chậu nhỏ, ở dưới đáy dán một tấm bùa làm lạnh, sau khi làm mì xong để vào trong chậu mấy giây, thì có thể hạ nhiệt trong chốc lát, ăn vào trong miệng thậm chí còn có vài phần lạnh, hai mùi vị cay cay và thanh mát tưởng như khắc nhau nay lại hoà hợp biết bao.

“Ngon quá đi.” Đỗ Vọng ăn đến nước mắt lưng tròng.

Ngon hơn đồ ăn cho chó nhiều, cũng ngon hơn so với thức ăn ở trong căn tin của lớp huấn luyện ăn.

Giống như Đỗ Vọng ăn đến nước mắt lưng tròng còn có Lê Thi.

“Xin lỗi.” Cô lấy một tờ khăn giấy lau mũi, mắt có chút đỏ, cảm thấy có chút thất lễ.

“Không sao không sao” Điền Nguyên Hạo nhanh chóng xua tay, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cậu thừa nhận mì trộn dầu hành của cửa hàng này thật sự rất ngon, nhưng cũng không đến nỗi ăn đến chảy nước mắt chứ?

“Chỉ là tôi có chút nhớ nhà mà thôi”. Giọng điệu của Lê Thi mang theo chút thương cảm: “Lúc trước tôi ăn sáng thích gọi một phần mì trộn dầu hành, một phần hoành thánh nhỏ hoặc là sữa đậu nành.”

Cô là người ma đô (1), thực ra ba mẹ đều hy vọng cô ấy học đại học ở đấy, yên ổn tốt nghiệp sau đó gả cho một người bản địa, hạnh phúc bình an sống một đời. Nhưng khi điền nguyện vọng cô ấy một mực chọn đại học Bắc Sơn của thành phố Tùy. Bởi vì chuyên ngành cô ấy thích, đại học Bắc Sơn xếp hạng nhất trên toàn quốc. Từ đó về sau mỗi năm chỉ có thể về hai lần, gặp phải những hạng mục gấp gáp, có thể một năm chỉ về một lần.

(1)Tên gọi khác của thành phố Thượng Hải.

“Thật sự rất ngon, cảm giác còn ngon hơn cả khi tôi từng ăn ở ma đô.” Lê Thi lại gắp một đũa.

Còn một lí do khác nhưng cô không nói cho Điền Nguyên Hạo, đó là khi ăn mì trộn dầu hành, cô còn nhớ đến bà ngoài mấy mới mất năm trước. Mì trộn dầu hành bà ngoại làm đã từng là món yêu thích nhất của Lê Thi, lúc nhỏ mỗi lần đến nhà bà ngoại, đều sẽ nghe thấy câu: “Cháu của bà về rồi, bà ngoại làm mì trộn dầu hành cho cháu đó.” Nhưng đáng tiếc bây giờ nghe không được nữa. Cô ấy đã quên mất mì trộn dầu hành của bà ngoại làm là mùi vị gì, nhưng phần mì trộn dầu hành này đã lôi ra kí ức trân quý giấu ở nơi sâu nhất trong lòng cô.