Đầu tiên, lão bỏ bột nở vào bát rồi khuấy với nước ấm, điều này có thể kích hoạt các thành phần hoạt chất của nấm men, giúp cho bề mặt vỏ bánh sẽ mềm hơn.
Thời đại của Hải công công lúc ấy không có bột nở, khi đó bọn họ đều dùng bột mì cũ để lên men, chính là lần trước hấp bánh bao bánh bao đặc biệt để lại một miếng bột mì, chờ lần sau hấp lại sử dụng.
Có điều, nếu dùng bột mì cũ thì cần dùng kiềm để điều chỉnh độ chua, cái này cũng phụ thuộc vào kinh nghiệm, nếu cho nhiều kiềm quá thì bánh bao sẽ chuyển sang màu vàng, còn nếu cho quá ít kiềm thì bánh sẽ bị chua. .
Bây giờ có bột nở thì tiện hơn nhiều, lão cũng đặc biệt nếm thử rồi, mùi vị cũng không có gì khác biệt gì cả.
Hỗn hợp bột mì và nước được pha với tỷ lệ kỹ lưỡng, rồi lần lượt thêm nước lên men vào bột mì, sau đó cho thêm chút bột nở để vỏ bánh bông xốp hơn.
Ngoài ra, cũng có thể cho vào một ít đường, không chỉ có tác dụng thúc đẩy quá trình lên men mà lúc ăn vào còn chút vị ngọt.
Nhưng lão luôn cho rằng, hương vị tốt nhất chính là kí©h thí©ɧ vị giác của chính món ăn đó, huống chi cơ thể này còn có lượng đường trong máu cao, vì vậy lão không cho đường vào.
Sau khi bột mì đã nổi lên thì cho nước ấm vào và chờ lên men.
Bước tiếp theo là điều chỉnh nhân, nhân là nửa cân thịt heo, được băm nhỏ thành nhân nhồi, rồi thêm nước đã đun sôi trước đó vào. Chính là khoảng chục loại gia vị mà lão đã chuẩn bị từ trước, cộng thêm một số loại gia vị quý hiếm mà lão nhờ con rể mua ở huyện về, cho một miếng nấu ra.
Khuấy nước gia vị liên tục để hỗ trợ thịt, tiếng nước dùng va vào thành nồi sứ, thêm hạt tiêu, nước tương, v.v. Sau đó dùng tay không ngừng ném nhân thịt vào nồi, như vậy thịt mới ngon và mượt mà hơn.
Cuối cùng thêm một muỗng lớn dầu đậu nành, một nắm hành baro cắt thành kích thước đầu đũa.
Sau khi nhân được làm xong, bột mì cũng đã sẵn sàng, đã đến lúc bắt đầu gói bánh rồi.
Lúc này Dương Dương cũng tan học, cậu nhóc luôn là người đầu tiên trở về trong ba người đi ra ngoài.
Cu cậu Tiểu Hắc vừa vào cửa đã đi phòng phía Tây quăng cặp sách lên giường, sau đó thô bạo kéo khăn quàng cổ xuống rồi ném đi, muốn đi vắt bánh bao với ông ngoại.
Hải Liên Kính vội vàng bảo cậu nhóc đi rửa tay: "Rửa xà phòng thêm mấy lần nữa, rửa sạch cũng vô dụng."
Lão biết điều này sẽ làm khó cho cháu ngoại trai, bàn tay đen nhỏ đó không thể rửa sạch được.
Cu cậu Tiểu Hắc chưa bao giờ vắt bánh bao cả, cho nên ông ngoại dùng ngón tay dạy cho cậu nhóc: “Đi lên từng chút một như thế này, chú ý đến các nếp gấp, cuối cùng nhấc lên trên một cái rồi véo, đúng rồi, chỉ véo một lần là được.”
Đứa cháu ngoại út là một đứa trẻ thông minh, khi học được đã rất đắc ý, lập tức gói ra được vài cái.
Song, tâm tình trẻ con thường không ổn định, sau khi gói được mấy cái thì cậu nhóc bắt đầu tự do phát triển, nói phải gói một con thỏ, quấn một con hổ, cuối cùng biến thành bốn hình dạng khác nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo đặt trên mặt bàn.
Ông ngoại đặt tất cả các “sản phẩm” của cháu trai út vào một l*иg hấp riêng biệt, nói: “L*иg này là cháu gói, lát nữa cháu sẽ chịu trách nhiệm ăn nó đó nha.”
“Cháu ăn, cháu ăn. Bánh cháu gói là ngon nhất, hì hì.” Cháu ngoại út rất vui vẻ.
Hai ông cháu bên này bận rộn ngất trời, bên kia Lâm Chí Cương thấy không có việc gì thì xuống ca sớm tan tầm về nhà, dọc đường trở về còn gọi thêm hai người anh em đến nhà để ăn bánh bao.
Trên đường đến, Bùi Dũng nói: “Cậu xem, không phải chỉ là giúp sửa cái nhà thôi sao, còn phải chiêu đãi khách nữa. Cha vợ khách sáo quá hà, giữa chúng ta là quan hệ gì chứ?”
Bùi Dũng là một thanh niên cao gầy, tuy xưởng sản xuất đồ nội thất không phải là đơn vị lớn nhưng sau một thời gian dài làm việc ở đó, anh ấy có thể nói nhiều hơn những người đàn ông nông thôn bình thường.
Trương Kim Phát không ưa điều này, không khỏi dỗi nói: “Cậu không thích ăn thì đừng ăn, sao hay ra vẻ quá vậy. Còn cha vợ nữa, mơ đẹp ghê ha, cậu cưới được vợ trước đi rồi hãy nói.”
Bùi Dũng trước khi còn trẻ tuổi lại ưa nhìn, cho nên ánh mắt tìm đối tượng cũng có chút cao, sau hai năm đi lính trở về thì số tuổi cũng tăng lên, đối tượng xem mắt cũng không phù hợp tâm ý. Ba chọn hai chọn vẫn không thành, cho nên đã sắp ba mươi tuổi rồi mà đến nay vẫn còn độc thân.