Chương 2

Người thừa kế duy nhất của nhà họ Ôn, thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng, đẹp trai sáng láng, là một nam thần được nhiều người ngưỡng mộ ở trường học Sùng Lễ, một ngôi trường chỉ dành cho những học sinh giỏi hoặc con nhà giàu.

Nếu so sánh hắn với Tô Lê, một đưa con riêng vừa mới được dẫn về nhà họ Tô đúng thật là khác nhau một trời một vực.

Lần đầu tiên Tô Lê nhìn thấy Ôn Thời Ngọc là hai tháng trước, cậu vừa bị Tô Niệm An dùng chân dạy cho một bài học, trên người lấm lem bùn đất, không biết sao Ôn Thời Ngọc lại đi qua chỗ đó, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tô Lê, tiện tay đưa cho cậu một chiếc khăn tay trắng tinh.

Nam sinh cao rào đẹp trai hơi cúi người, mí mắt cụp xuống, sống mũi cao thẳng, đường cong ngũ quan hoàn mỹ ẩn chứa hàn ý sắc bén, đưa khăn tay đến trước mắt Tô Lê.

Trong mắt Tô Lê, động tác của hắn giống như tiện tay bố thí cho một người ăn mày dơ bẩn ven đường.

Tại sao, tại sao, tại sao chứ!!!!!

Tô Lê xé rách bài thi đạt điểm tuyệt đối, ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn tờ giấy thi bị xé đến mức nát bét bị cuốn vào cống rãnh bẩn thỉu, rốt cục như mấy đồ thần kinh cười thành tiếng.

Tô Lê trút giận xong, lén lút nhìn chung quanh, xác định không có người khác ở đây, mới đi ra ngoài. Bởi vì làm chuyện xấu, dọc theo đường đi đều nơm nớp lo sợ, đồng thời kèm theo hưng phấn bí ẩn, giống như là Ôn Thời Ngọc và bài thi bị xé rách đều do mình chà đạp.

Để không gây chú ý, Tô Lê đi đường vòng đến nhà vệ sinh cách xa tòa nhà giảng dạy nhất. Đang đi về phòng học nửa đường, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng côn trùng kêu, trái tim Tô Lê vào giờ khắc này đập cực nhanh, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, chột dạ toát ra mồ hôi lạnh, cậu run rẩy lấy điện thoại ra.

Đó là một tin nhắn văn bản từ một số lạ.

“Bảo bối, đang làm chuyện xấu đúng không?”

Phông chữ màu đen chói mắt đập vào mắt.

Ngay sau đó là một tấm ảnh, góc nhìn xuống, Tô Lê nhìn vào gương, vòi nước đang chảy xiết, vẻ mặt của cậu trong ảnh cực kỳ căm hận xé rách một tờ giấy thi.

Tô Lê nhìn thấy ảnh chụp, sắc mặt cậu lập tức trở nên trắng bệch, giống như là bị người ta hắt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân tê dại, lạnh đến thấu xương.

Ngón tay cứng ngắc đặt lên nút bấm, Tô Lê run rẩy một hồi không đánh ra một chữ nào, cánh môi mất hết huyết sắc.

Sao lại thế, sao lại bị người phát hiện, nếu bị Ôn Thời Ngọc biết là cậu tiêu đời.

Tô Lê sợ tới mức cả người run lên, thở hắt một hơi, giống như là bệnh nhân bị hen suyễn nặng.

Tên biếи ŧɦái này từ lúc cậu trở lại nhà họ Tô vẫn luôn quấy rầy cậu, bây giờ lại bất ngờ xuất hiện ở trường Sùng Lễ này.

Thậm chí còn theo dõi cậu mọi lúc mọi nơi nữa.

Cậu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, trên lưng đổ mồ hôi lạnh, bị gió đêm thổi qua, càng cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Đối phương quả thực biết rõ Tô Lê, tin nhắn ác mộng được gửi đến liên tục.

"Tại sao em lại phớt lờ tôi, tại sao lại phớt lờ tôi, tại sao lại phớt lờ tôi ... "

"Bảo bối -"

Các cuộc gọi như kẻ điên được hiển thị dày đặc trên màn hình.

Tô Lê rốt cục chịu không nổi, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn, ném mạnh điện thoại xuống đất.

Điện thoại tạp hóa chất lượng không tốt lăn mấy vòng trên mặt đất, màn hình vỡ vụn, tin nhắn vẫn không ngừng bật lên.

Tên biếи ŧɦái nặc danh kia cũng giống như bệnh nhân tâm thần phân liệt, một giây trước còn điên cuồng lặp đi lặp lại xưng hô kỳ quái trách cứ cậu không nghe lời, giây tiếp theo đột nhiên lại cực kỳ bình tĩnh: “Bảo bối, em đang sợ sao?”

"Sao lúc sợ trông em vẫn đẹp thế, ngực phập phồng, có phải còn hét lên hay không. Giống như con mèo cái đang động dục, trên mặt đổ đầy mồ hôi, còn phiếm hồng, giống như vừa mới bị đυ. xong vậy.”