Chương 1

Chương 1Trong tiết tự học buổi tối, toàn bộ phòng học chỉ còn âm thanh lật sách sàn sạt.

“Tô Lê, chủ nhiệm lớp gọi cậu đến văn phòng.”

Người truyền lời hô lên một tiếng vào lớp rồi rời đi với bạn mình.

Các bạn học vốn đang vùi đầu vào sách vở không hẹn mà cùng nhìn về phía chỗ ngồi phía cuối lớp. Cuối hè đầu thu, nhiệt lượng thừa ban ngày còn chưa tan đi, mấy bạn nam trong lớp chỉ mặc áo ngắn tay.

Tô Lê cúi đầu thấp đến mức gần như vùi vào mặt bàn, trên người là áo khoác màu xám cũ buồn cười, khóa được kéo lên rất cao, cả người đều bị quần áo xám xịt bọc kín mít, tóc cậu hơi dài che lại khuôn mặt, nhìn qua có chút lộn xộn.

Nghe thấy giáo viên gọi, Tô Lê đứng lên đi ra ngoài, toàn bộ quá trình cậu vẫn cúi đầu giống như đà điểu.

Phòng học yên tĩnh hai giây, hàng phía sau đột nhiên có mấy nam sinh cười đùa ác liệt.

“Biếи ŧɦái.”

“Thật ghê tởm.”

“Kỳ quái muốn chết.”

Ôn Thời Ngọc nhìn bóng sáng Tô Lê, tay cầm bút hơi khựng lại, hắn quay đầu nhìn về phía đám nam sinh đang cười đùa, khuôn mặt lạnh lùng. Những người kia bị dọa sợ nghĩ là tiếng ồn quấy rầy đến vị thiếu gia này rồi, đột nhiên im lặng.

Bọn họ không thể trêu vào thái tử nhà họ Ôn.

Lúc này, chủ nhiệm lớp nhìn Tô Lê âm u đi vào không khỏi thở dài, phần lớ học sinh ở Sùng Lễ không phú thì quý, thi đại học không phải là đường ra duy nhất nhưng…

Một tờ bài thi toán nằm trên bàn, số hai mốt màu đỏ bên trên cực kỳ chói mắt.

Mà đống giấy bên cạnh vừa vặn lộ ra bài thi được full điểm.

Là Ôn Thời Ngọc.

Tô Lên nắm chặt tay, móc tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn bén nhọn lan tràn ra toàn thân, không ngừng truyền vào đại não, cánh môi bị cắn đến trắng bệch, toàn thân đều run lên.

Khi chủ nhiệm lớp xoay người đi đổ nước, Tô Lên nhanh chóng rút bài thi của Ôn Thời Ngọc ra lót bên dưới bài thi của mình.

Phòng vệ sinh.

Tô Lê rửa mặt, cậu ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương theo bản năng.

Khiến người khác kinh ngạc đó là bên dưới mái tóc dài lộn xộn kia là khuôn mặt rất xinh đẹp, làn da hơi tái nhợt, môi mỏng tinh xảo giống như cánh hoa diễm lệ, đôi mắt hồ ly lấp lánh ánh nước, đuôi mắt có một chiếc nốt ruồi nhỏ, giống như tinh quái câu hồn nhϊếp phách người khách trong truyện cổ.

Nhưng chủ nhân gương mặt lại không hề phát hiện.

Thậm chí Tô Lê còn bị dọa, giống như một con chuột ở dưới cống không thể gặp ánh sáng, co rúm lại chui về cống nước dơ bẩn. Cậu chán ghét cúi đầu, toàn thân đều run lên, dùng tóc che mặt lại, bả vai buông xuống, trong chốc lát Tô Lê lại nhớ đến bài thi của Ôn Thời Ngọc.