Chương 2: Ai mà lại không thích mỹ nhân

Diệp Hàn Tây ở trên lầu hai, nên Lâm Tu Trúc không nhìn thấy anh, bản thân chỉ có thể ngồi ở quầy bar mà uống ly rượu whisky trong suốt nửa giờ.

Việc trang điểm thật là kỳ quái, giống như đăp một lớp da giả lên, khiến cậu không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng, cậu dùng tay ấn ấn lên huyệt thái dương của mình.

"Tôi ăn mặc như vậy, cũng có thể nói là sành điệu, có thể khiến Diệp Hàn Tây động tâm không?" Lâm Tu Trúc nhìn quần áo trên người mình, không còn là áo dài tay cùng quần thể thao, cậu ngoan ngoãn hỏi hệ thống.

"Dĩ nhiên, ai mà lại không thích mỹ nhân chứ, nghe tôi nhất định sẽ không sai."

Câu trả lời này dù có là câu hỏi gì đi nữa, chắc chắn cũng sẽ phù hợp ý người nghe, Lâm Tu Trúc mím môi một cái, không nói thêm gì, cậu nâng ly rượu trong tay mà uống cạn, sau đó hít sâu một hơi, gửi tin nhắn cho Diệp Hàn Tây.

[Bây giờ em đang ở quầy bar dưới lầu, anh có thể đến tìm em không?]

Cậu cầm điện thoại di động ngoan ngoãn đến đến một trăm, không nhận được câu trả lời, cậu liền tự cổ vũ bản thân mình, quyết định đi lên lầu tìm người, nhưng vừa mới đứng dậy, cậu liền thấy trời đất quay cười, Lâm Tu Trúc liền chống lên ghế để ổn định thân thể, sau đó liền có một người nào đó nắm lấy cổ tay cậu.

"Sao vậy? Tiểu mỹ nhân? Uống nhiều quá rồi sao, để tôi mang em đi nghỉ ngơi nhé?"

Lâm Tu Trúc từ chối, nhưng không thể hất tay người đó ra, trong cơn đau đầu cậu liền nhớ đến việc mình mới vừa từ quầy bar đi ra bên ngoài hóng gió, chắc chắn ly rượu này đã bị người ta động tay vào...

Vẻ mặt cậu lập tức trở nên hoảng sợ, giống như một con thú sập bẫy, hoặc một con ruồi mắc vào mạng nhện, lớp trang điểm kia cũng không che giấu được sự tức giận của cậu, cùng sự đơn thuần của cậu.

Dáng vẻ của cậu rất đẹp, cho dù ở đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác, bây giờ bộ dạng choáng váng như thế này, còn có người hướng về phía về phía cậu mà huýt sáo, nhưng không ai tiến lên giúp đỡ.

Lửa nóng từ máu kéo xuống đến lục phủ ngũ tạng của cậu, trán Lâm Tu Trúc ướt đẫm mồ hôi, hô hấp cùng thân thể trở nên nặng nề, cậu bị người kia lôi kéo đến trước cửa quán bar mà không cách nào kháng cự lại, vòng ngọc của cậu đập lên cửa, phát ra tiếng kêu lanh lãnh, Lâm Tu Trúc dùng chút sức lực cuối cùng của mình nắm lấy khung cửa, nhưng lại bị người kia bỏ tay ra, sau đó liền lôi ra ngoài.

"Lâm Tu Trúc."

Một giọng nam lạnh lùng truyền đến từ phía sau, cậu bị người kia ôm vào trong lòng.

Tên kia tức giận nhìn Diệp Hàn Tây: "Này mày có hiểu quy tắc không đó? Là tao đến trước, nhìn thấy trước, thì người là của tao!"

Thanh niên trong lòng người đó liền nức nở mà run lên một cái, đôi tay lộ ra bên ngoài bị gió đêm thổi cho rét buốt, Diệp Hàn Tây đưa tay nắm lấy bờ vai lạnh lẽo của cậu, liếc mắt nhìn người đàn ông kia.

"Đây là vợ của tôi."

...

Ý thức thân thể mình nóng không thể chịu nổi nữa, Lâm Tu Trúc cảm thấy bản thân cần phải được giải tỏa.

Cậu coi bản thân hệt như trẻ nhỏ, cố gắng cuộn tròn người lại, vùi vào trong lòng của Diệp Hàn Tây, mềm giọng nói: "Tôi nóng...nóng quá, Diệp Hàn Tây.."

Gió đêm lạnh buốt cũng không khiến nhiệt độ cơ thể của cậu hạ xuống, Diệp Hàn Tây ôm cậu đi đến bên cạnh xe, trấn an nói: "Sắp rồi, lập tức quay về nhà."

Lâm Tu Trúc mở mắt ngây ngốc nhìn anh, sau đó lại cười một cách ngô nghê.

Dáng vẻ của Diệp Hàn Tây cũng không thể chê, ở dưới mi mắt của anh có một nốt ruồi son, chỉ khi nhắm mắt hoặc rũ mắt xuống mới có thể nhìn thấy.

Giống hệt như một ánh trăng nhỏ vậy,

Cửa xe được mở ra, Lâm Tu Trúc đột nhiên dùng sức, đè Diệp Hàn Tây ngã xuống ghế sau xe, đập vào lưng ghế một cái, cậu cúi người hôn lên mi mắt có nốt ruồi son của Diệp Hàn Tây.

Hôn lên nốt ruồi ánh trăng kia.

Lâm Tu Trúc vụng về cởϊ qυầи áo anh xuống, nhưng lại có chút khó khăn, làm sao cũng không mở ra được, Diệp Hàn Tây đưa tay ngăn cậu lại, lãnh đạm nói: "Em nghĩ kỹ chưa? Có biết bản thân đang làm gì không?"

Một nút áo trên người anh đã được cởi ra, cả thân thể nóng rực của Lâm Tu Trúc có chút thanh tỉnh lại.