Chương 2 : Khách sạn play ( H )

Trần Thụy Thành với tay ấn công tắc đèn. Cả căn phòng xa hoa bừng sáng. Hai người dây dưa, quấn quýt hôn môi nồng nhiệt. Tay anh khẽ sờ vào đùi cô, chiếc lưỡi dời xuống cần cổ trắng mịn, thơm ngát. Trong chốc lát Tô Nhược khó chịu mà bật thốt ra những âm thanh rời rạc : " Ưʍ...ưm ".

Trần Thụy Thành vội vàng thoát áo của cô. Ập vào bắt anh là áσ ɭóŧ ren đen gợi cảm, bao bọc lấy hai khỏa lớn phổng phao trắng nõn. Anh đưa miệng cắn một ngụm vào bầu vυ". Cái lưỡi khẽ vê , liếʍ mυ"ŧ chậc chậc . Tay còn lại cũng không chịu an phận, nhào nặn đủ loại hình dáng bên vυ" còn lại.

Tô Nhược bị kɧoáı ©ảʍ dâng tràn, miệng bật thốt, rêи ɾỉ vô ngữ. Trần Thụy Thành biết rằng cô đã động tình. Anh hôn dồn dập khắp thân thể cô, rồi hướng đến nụ hoa bên dưới. Anh khẽ cười: " Em xem, Tiểu Nhược cũng muốn anh lắm đó, ướt hết cả rồi ! "

Tô Nhược bị anh trêu chọc đến đỏ bừng mặt, cơ thể ngày càng ngứa ngáy. Chỉ thấy Trần Thụy Thành vậy mà lại tách hai chân cô ra rồi vùi đầu vào. Tô Nhược vội hô lên : " Thụy Thành...nơi đó...nơi đó...bẩn " . Anh vậy mà như không hề nghe thầy, đưa mắt nhìn chằm chằm huyệt khẩu của cô. Hai phiến môi hồng hồng, bị nhuộm một tầng dâʍ ŧᏂủy̠ lấp lánh. Lại còn đóng mở đầy dụ hoặc, một vài sợi cỏ đan xen.

Trước đây hai người cũng chỉ mới làʍ t̠ìиɦ một lần, sau đó cô biến mất. Anh chưa có chân chính thưởng thức địa phương này. Hôm nay anh muốn lấy lại cả vốn lẫn lãi.

Anh duỗi lưỡi vào bên trong hoa huyệt thăm dò nó. Đầu lưỡi run rẩy, bên trong ấm nóng, như có cả trăm cái giác hút cuốn chặt lấy đầu lưỡi anh. Kɧoáı ©ảʍ dâng tràn. Quả thực là con mẹ nó sướиɠ.

Đầu lưỡi ra vào như động tác làʍ t̠ìиɦ, tốc độ ngày một nhanh. Tô Nhược bỗng dưng ưỡn người cao hơn, tay bấu chặt vào ga giường, đầu ngón chân co lại : " Em... muốn tới " Nhận thấy cô muốn cao trào, anh càng ra vào nhanh hơn. Một lát sau, từ trong dũng đạo dội tới một dòng nước ấm. Anh nếm thử , quả là rất ngọt.

Mắt Tô Nhược mơ hồ đọng hơi nước.

Anh khẽ hôn lên : " Bé ngoan ! Mới chỉ là bắt đầu thôi. Tiếp theo em phải ráng mà đón nhận Tiểu Thành Thành nhà anh."

Trần Thụy Thành kéo xuống khóa quần, nơi đó đã sưng phồng lên một khối to lớn. Qυầи ɭóŧ gợi cảm hình viên đạn bị dựng lên như lều trại. Tô Nhược thấy vậy khẽ mỉm cười: " Xem ra anh muốn nghẹn đến hỏng rồi " Anh liền nói : " Em xem, nó đáng thương chờ đợi nhóc vô lương tâm như em về an ủi thật lâu rồi. "

Tô Nhược đưa chân khẽ xoa nơi qυყ đầυ dựng đứng. Mã mắt ứa ra dịch nhầy, thấm ướt qυầи ɭóŧ của anh. Anh túm lấy cổ chân nhỏ nhắn của cô. Kéo tới trước mặt mình. Đưa tay thoát xuống qυầи ɭóŧ. Côn ŧᏂịŧ không có gì cản trở, bại lộ trong không khí. Qυყ đầυ to lớn thiên bẩm . Gân xanh quấn quanh đầy dữ tợn, đứng thẳng ngạo nghễ.

" Thế nào ? Có hài lòng không hả ? " Tô Nhược nhìn côn ŧᏂịŧ to như cánh tay trẻ em có chút sợ hãi. Thứ đồ chơi này liệu bên dưới có tiếp thu nổi không. Dù đã duyệt qua nhiều nam nhân. Nhưng phải công nhận, Trần Thụy Thành quả thực ưu tú ở cả phương diện này.

Anh thấy cô chăm chú nhìn vào côn ŧᏂịŧ, bằng ánh mắt tán thưởng thì rất vui vẻ, khoé miệng cong cong: " Mau dang chân để anh đây đi vào, đêm nay anh sẽ làm em không xuống giường được ! "

Sau đó vài giây liền ép chân Tô Nhược thành hình chữ M. Côn ŧᏂịŧ khẽ đong đưa, nơi huyệt khẩu ma sát liên tục. Dâʍ ŧᏂủy̠ lại ồ ạt trào ra, ướt đẫm ga giường.Tô Nhược hít thở khó khăn : " Thụy Thành... cho em... khó chịu quá " . Dường như chỉ chờ tín hiệu từ cô , anh đáp : " Như em mong muốn "

Nói rồi, vội vàng cắm vào. Tiểu huyệt quá chật hẹp. Anh mới vào được một chút, cảm giác như trăm cái miệng nhỏ đang gặm mυ"ŧ qυყ đầυ. Một dòng điện, tràn lên não bắn đi khắp cơ thể. Kɧoáı ©ảʍ dâng trào, khiến anh như muốn điên lên.