Cô gái tóc đuôi ngựa lấy ra một tờ rơi, cũng giống như tờ rơi trên tay các cô.
“Tìm được cái này nè.”
Lúc này, người chơi ở phòng 308 với 309 cũng ra tới, bọn họ có tám người, rõ ràng là hai người ở chung một phòng.
Mọi người đều tìm được tờ rơi giống nhau, chữ trên mặt trái tờ rơi cũng y như nhau.
E là bên trong phòng cũng chỉ có bấy nhiêu manh mối đó thôi, cái khác thì phải chia nhau đi tìm ở chỗ khác rồi.
Thái Ca nhìn nhìn tờ rơi, lại nhìn thoáng qua Bạch Trà với Tiêu Hiểu, nói: “Hai đứa mày tới phòng bếp tìm đi.”
Nói xong thì cũng mặc kệ hai cô có đồng ý hay không, chỉ tiếp vào tóc đuôi ngựa và Chung Mãn.
“Hai đứa mày thì lên lầu hai.”
Còn về đội của cậu trai mang kính thì bị gã sắp xếp đi lầu một.
Đương nhiên, ngay cả đồng đội do chính mình lựa chọn, thì Thái Ca cũng không buông tha, gã chỉ vào Vương Húc Minh, nói: “Mày thì đi kiểm tra tất cả vòi nước trong phòng tắm mỗi phòng.”
Vương Húc Minh nhìn gã một cái, giống như là một người tốt tính, gật đầu.
Những người khác thì trên mặt có giận mà không dám nói gì, cũng có người cẩn thận lấy lòng, không khác gì so với lúc đầu.
Bạch Trà thu hồi tầm mắt, thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô hại, cùng với Tiêu Hiểu đi xuống lầu.
Dân túc này không có thang máy, thời điểm lên lầu hai, Bạch Trà có nhìn thoáng qua hành lang.
Hành lang rất tối, gần như là không nhìn thấy được gì.
Tiêu Hiểu cũng giống vậy, chị ấy cũng thu tầm mắt về rất nhanh, sau đó kéo Bạch Trà lại gần.
“Trong trò chơi, quan trọng hàng đầu là sống sót, sau mới đến thăm dò cốt truyện, nhưng cái loại phó bản quái đàm này, cốt truyện không mấy quan trọng, chỉ có một số ít phó bản yêu cầu thăm dò rõ ràng cốt truyện thì mới có thể vượt ải.”
Tiêu Hiểu nói, cảm thấy bàn tay của Bạch Trà lạnh như băng, thì không nhịn được thở dài.
“Cũng không biết là nên nói số em tốt hay là không tốt …. thông thường gặp phải loại phó bản quái đàm này, thì chỉ cần tìm ra sự cân bằng giữa các quy tắc, là có thể sống sót, chúng ta chỉ cần còn sống ở chỗ này qua ba ngày, sau đó hẳn là có thể đi ra ngoài.”
Thoạt nhìn thì có vẻ không cần phải dùng sức quá nhiều, nhưng thật khó mà nói.
Bạch Trà nghiêm túc lắng nghe, như là bởi vì chị ấy thân thiết với mình mà thả lỏng tâm tình, sinh ra cảm giác chim non thấy mẹ lần đầu, thân mật nói: “Chị Tiêu, vậy ba ngày sau là có thể rời khỏi dân túc, chúng ta có thể rời khỏi cái phó bản này hay sao?”
Tiêu Hiểu cảm thấy không được tự nhiên, lại có hơi tức giận vì Bạch Trà quá dễ dàng để lộ cảm xúc.
Vì thế mà chị ấy nói lời thấm thía trước: “Em đừng coi tôi giống như người tốt, tôi nói cho em biết, lúc em gặp phải nguy hiểm thì tôi còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai, ở trong phó bản chết người này đừng có thấy ai cũng coi là người tốt, cũng đừng có tùy tiện thân thiết với bất kỳ ai như vậy!”
Bạch Trà chớp chớp mắt, đôi mi hơi cong lên.
“Em biết mà, nhưng chị Tiêu đối với em rất tốt, chị yên tâm đi, em rất rõ ràng thân thể của mình, nếu như gặp phải nguy hiểm thì chị cứ lo chạy, không cần quan tâm em.”
Thiếu nữ nhỏ nhắn dịu dàng nói, bởi vì sinh bệnh mà giọng nói có hơi khàn khàn mệt mỏi, trông càng mong manh hơn.
Tiêu Hiểu lại càng không được tự nhiên.
Phản ứng của chị ấy dừng lại trong mắt Bạch Trà, nụ cười của Bạch Trà lại càng chân thành.
Tuy rằng có lẽ không ai có thể phát hiện.
Tiêu Hiểu dời đề tài, nói: “Phó bản có điểm chung chính là sau khi đạt được điều kiện thông quan thì sẽ trực tiếp truyền tống người chơi ra ngoài, điều kiện của cái phó bản này hẳn là còn sống sau ba ngày, thời điểm em tiến vào không được hệ thống nhắc nhở hay sao?”
Bạch Trà đương nhiên là méo nhận được lời nhắc nhở nào, nhưng mà cô rất tự nhiên nói: “Lúc em tiến vào là đang bị bệnh mà, mơ mơ màng màng không nghe rõ cái gì.”
Tiêu Hiểu thở dài, cũng thật là, tuy rằng mọi người đều xuất hiện trên giường dân túc, nhưng chỉ có Bạch Trà là hôn mê.
“Hệ thống nhắc nhở nói ở trong dân túc sống qua ba ngày, là có thể ra khỏi trò chơi.”