Chương 47: Quái đàm dân túc 47

Bạch Trà im lặng ở bên cạnh nghe bọn họ tổng kết.

Nhận thấy tầm mắt của Vương Húc Minh nhìn mình, Bạch Trà mỉm cười thân thiện.

Vương Húc Minh lại càng cảm thấy khoản đầu tư của mình thật ra không thiệt.

Thoạt nhìn có vẻ là một đám người chơi đang tụ lại thảo luận quy tắc, nhưng sắp xếp lại, thì chính là Bạch Trà đang cố ý dẫn đường.

Đầu tiên cô lộ ra một ít năng lực, rồi lại không thể hiện quá mức, vẫn đang ở vào trạng thái khiến người ta thả lỏng cảnh giác.

Một người mới như vậy, chưa hẳn không thể tồn tại lâu dài trong phó bản.

Bạch Trà dựa trên sô pha, ánh mắt mỏi mệt.

Sau khi thảo luận ra quy tắc, Tiêu Hiểu đang hưng phấn chợt chú ý tới bộ dáng của Bạch Trà, chị ấy có chút đau lòng mà nắm lấy bàn tay cô, xoa xoa, thì phát hiện tay của Bạch Trà lạnh đến mức dọa người.

"Em giờ có còn sốt cao nữa không?" Tiêu Hiểu hỏi.

Bạch Trà lắc đầu.

Cô không biết Vương Húc Minh cho cô viên thuốc kia là cái gì, nhưng tác dụng tốt lắm, tuy rằng còn có một số vết thương bên trong cơ thể chưa khỏi hoàn toàn được, nhưng trạng thái hiện giờ của cô, so với tối hôm trước thì quả thật là tốt hơn nhiều.

Cho nên cô cũng rõ ràng, viên thuốc kia có giá xa xỉ. Nhưng Vương Húc Minh cũng chưa nói cái gì, vậy thì cô liền tạm thời không hỏi trước.

Nếu như có thể bỏ được viên thuốc này, trừ phi đối với anh ta, việc có được nó quá mức dễ dàng, tùy tay là tới, nếu không thì nhất định là có ý đồ gì đó.

Mà cô của hiện tại, hai bàn tay trắng.

Tiêu Hiểu đương nhiên không biết chuyện Vương Húc Minh đã cho Bạch Trà uống thuốc, chẳng qua bởi vì chị ấy hỏi Bạch Trà, cho nên trai mắt kính liền dời đề tài lên người Bạch Trà.

"Thái Ca là do em gϊếŧ sao?"

Tiêu Hiểu sửng sốt, chị ấy vừa mới xuống, bởi vì lời nói của lễ tân cho nên mới biết Thái Ca đã chết, nhưng không biết làm sao lại còn có liên quan tới Bạch Trà.

Bạch Trà yếu ớt, nở một nụ cười.

"Em cảm thấy không bằng nghiên cứu một chút xem vì cái gì mà gã ta chạy xuống phòng bếp ăn đồ, có thể nói cho em biết một chút về tình huống buổi chiều, lúc em không có ở đây không?"

Cô không phủ nhận cũng không thừa nhận, trong lòng mọi người tự có cân nhắc.

"Thật ra buổi chiều ngày hôm nay, Thái Ca là người đầu tiên cảm thấy đói, hơn nữa, mùi vị bên trong phòng bếp cũng rất nồng, là gã đi tới đó trước. Bởi vì gã rất ngang ngược, cho nên chúng tôi đều rớt lại phía sau."

Nói gã ngang ngược, chi bằng nói mọi người đều cảm thấy cái mùi này rất không bình thường, cho nên đều cảnh giác.

Thái Ca hiếm khi không chỉ huy, đương nhiên là không ai muốn bước lên.

Hơn nữa, lúc chiều Bạch Trà đã nói là ói vào trong nồi rồi, chuyện này mọi người đương nhiên nhớ rõ.

Cho nên, tuy rằng mùi vị có thơm, nhưng mà vẫn thấy ghê ghê.

Thái Ca đi vào phòng bếp, lúc sau liền gọi bọn họ qua đó, mấy người cũng đi qua nhìn, cảnh tượng nhìn thấy cũng không khác Tiêu Hiểu kể lại là bao.

Có lẽ bởi vì trong lòng có chút ghê tởm, hoặc là, thật ra cái mùi kia cũng không có lực hấp dẫn lớn như vậy, chỉ cần ý chí hơi kiên định một chút thì đều có thể kiềm chế được, chỉ có, cảm giác đói khát trong bụng càng lúc càng mạnh hơn thôi.