Chương 37: Quái đàm dân túc 37

Trên mặt Bạch Trà là một dấu chấm hỏi.

"Thật sự thì cô là C3 mà không phải là người mới à?"

Dáng vẻ mà Bạch Trà biểu hiện ra bên ngoài quả thật là quá mức ngây thơ rồi, hơn nữa, tóc đuôi ngựa cũng không nhìn ra cô gái này có phải là đang diễn hay không, có lẽ nào là do hành động của cô gái này cao minh hơn chăng?

Tóc đuôi ngựa không phân rõ ra được, nhưng thật lòng cảm thấy cô gái này quả thật có hơi ngây thơ.

Mượn chuyện boardgame này để nói, vừa lên thì liền gọi thẳng người tới chia sẻ.

Tuy rằng trên lý thuyết, bọn họ nhìn thấy thì chắc chắn cũng sẽ hỏi tới.

Nhưng phản ứng của người này thì không giống như vậy.

Thời điểm Bạch Trà trông thấy bọn họ, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Nếu như không phải là người mới, lại còn có thể sống sót trong trò chơi đến giờ phút này mà vẫn giữ được tính cách hồn nhiên, thật sự là ...

Chỉ có hai loại khả năng.

Giả heo ăn thịt hổ, hoặc là... vận khí tốt.

Mặc kệ là loại nào, Bạch Trà đều đáng giá để kết bạn.

Người trước tức là thực lực mạnh mẽ, tuy rằng thân thể có vẻ ốm yếu, nhưng chưa chắc không phải là giả bộ, nói không chừng vừa lắc mình một cái, thì người ta liền biến thành cao thủ có giá trị vũ lực cực cao.

Người sau lại càng khó lường hơn, thân thể này, tính cách này, có thể sống tới C3, thì phải là cái dạng người gì mới có thể có trăm ngàn vận khí tụ một thân, lập tổ đội với người như vậy, tỉ lệ sống sót có thể nói là tăng vọt.

Đương nhiên, bọn họ rất rõ ràng, xác suất là người mới hẳn không lớn lắm, bởi vì nếu Bạch Trà chỉ là người mới, thì trong số bọn họ phải có ai đó ẩn giấu cấp bậc rồi, còn là người chơi cấp bậc cao thủ.

Bạch Trà nháy mắt mấy cái, nói: "Đương nhiên em không phải là người mới nha."

Cô nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Có lẽ là do thân thể của em cũng không khỏe lắm, rất nhiều người đều cảm thấy em sẽ không sống thọ, đừng nói là trong trò chơi, mà những người ở trong hiện thực cũng đều cảm thấy như vậy, ngay cả bản thân em cũng tò mò, rốt cuộc là thể nào mà em có thể lớn đến chừng này được."

Tóc đuôi ngựa và trai mắt kính thầm gật đầu, vậy xem ra là vận khí tốt.

Cũng đúng, lúc cô gái này ra khỏi cửa phòng không có đυ.ng phải thi thể của Chung Mãn, sau đó lại cẩn thận lựa chọn quy tắc tuần hoàn, vừa hay đυ.ng trúng quy tắc đúng.

Thậm chí ngay cả cái chuyện nôn luôn vào nồi thức ăn.

"Phải rồi, bạn cùng phòng với em có nói cho em biết chưa? Chiều hôm nay, khoảng năm giờ, lúc ấy chúng tôi cảm thấy vô cùng đói bụng, trong phòng bếp lại tỏa ra mùi đồ ăn rất thơm."

Lúc đó, bọn tôi không kiềm lòng được mà đi đến chỗ phòng bếp.

Tiêu Hiểu cũng cảm thấy rất thơm ngon, nhưng bởi vì tận mắt nhìn thấy Bạch Trà đã nôn vào đó, cho nên, có thơm bao nhiêu thì cũng phải tỉnh táo lại.

Cũng tiện thể nhắc nhở bọn họ, trong đó có mớ chất nôn của Bạch Trà đấy.

Đồ ăn dù có hấp dẫn, nhưng cũng không tới trình độ khiến người mất khống chế. Bởi vậy, tập thể nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cũng phát hiện ra đồ ăn có vấn đề.

"Như vậy ..." Bạch Trà có chút đăm chiêu.

Lần đầu tiên có thể giữ được tỉnh táo, lần thứ hai thì chưa chắc, sáng mai cũng sẽ đói.