Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Bạch Trà.
Lúc này, cô khẽ ho khan vài tiếng, mượn cơ hội này để thả lỏng cơ thể, phần lưng vì quá mức kéo căng mà rất đau đớn.
“Có thể đỡ em dậy trước không?”
Tiêu Hiểu trực tiếp bế cô, đặt lên sofa, đồng thời nhỏ giọng nói một câu.
“Hiện giờ đã là 7 giờ tối, bọn họ đói bụng.”
Bạch Trà hơi mỉm cười với chị ấy.
7 giờ …
Cô đi ra ngoài lâu như vậy à?
Không có khả năng.
Thời gian không giống nhau.
Còn có, bọn họ đói bụng, đây cũng là tin tức mấu chốt, xem ra thịt trong phòng bếp vẫn còn đặt trên bàn.
Nhưng so với mấy thứ đó, Bạch Trà nhờ Tiêu Hiểu vặn chai nước khoáng, trước uống tạm ibuprofen.
Cô thật không lừa lễ tân, đối với cô thì hiệu quả hạ sốt của thứ này kém xa acetaminophen.
Nhưng uống liều gấp đôi thì cũng được, chẳng qua là thuốc thì đều có ba phần độc, không uống theo liều thông thường thì nhất định sẽ hại thân.
So với tổn thương do cơn sốt mang lại, thì hạ sốt vẫn tốt hơn.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô từ tốn uống thuốc khiến cho Thái Ca vô cùng chướng mắt.
Bạch Trà dùng dư quang cũng thấy được.
Cô yếu ớt đặt chai nước xuống, vỗ vỗ ngực, mày nhíu chặt.
“Bên ngoài là một thế giới rất bình thường.”
Thái Ca nghe cô mở miệng, thì vẻ mặt nóng nảy mới dịu lại một chút.
“Bình thường mà mày còn trở thành cái dạng này à?” Gã ta vẫn phải nói lại một câu.
Bạch Trà mím môi, xấu hổ cúi đầu.
“Có một nửa quãng đường là té ngã, thời điểm trở về khá nguy hiểm, không biết vì sao mà chung quanh đi ra rất nhiều người kỳ quái, bọn họ vây kín em, thiếu chút nữa là em đã không về được, may nhờ có anh lễ tân đưa em trở về.”
Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt ngây thơ, cảm kích nhìn thoáng qua phía cầu thang, ánh mắt sáng long lanh, thoạt nhìn càng có tinh thần hơn.
Không biết thì còn tưởng rằng cô thích lễ tân ấy chứ.
Có một vài người chơi bày ra vẻ mặt không còn gì để nói.
Cô gái này làm sao để sống tới C3, sẽ không phải là dựa NPC thật chứ?
Đợi đã, cũng không phải là không có khả năng này, nghe nói cũng có người chơi, mà kỹ năng của họ là làm cho NPC có hảo cảm.
Chỉ là, biểu cảm của mọi người lại càng cổ quái hơn.
“Ôi vãi, con đĩ nhỏ.” Thái Ca chỉ nghĩ đến tình huống bên ngoài, không muốn nghe cô nói dư thừa, mắng: “Nói cụ thể đi! Những người đó kỳ quái ở chỗ nào? Bàn thờ mà mày nói ở đâu?”
“Cửa hàng tiện lợi.” Bạch Trà yếu ớt nói: “Vốn dĩ là em muốn đến mua nước với đồ ăn, nhưng sau khi vào đó, thấy phía sau cánh cửa đang mở, hé ra một cái bàn thờ, em cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi qua đó. Chờ sau khi tỉnh táo lại, thì em đã gói hết mớ đồ ăn nước uống này đi ra rồi, xung quanh cũng dần dần hiện ra một đám người kỳ quái, em không biết phải miêu tả thế nào, chỉ là …”
Cô tỏ vẻ đầu rất đau, trên thực tế, quả thực cũng là bộ dáng rất đau đầu, vừa xoa xoa mi tâm, vừa cố gắng tự hỏi.
“Chết lặng, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào em.”