Chương 11: Quái đàm dân túc 11

Bạch Trà đúng là cố ý thật.

Dù sao, tuy rằng muốn ói, nhưng cũng không đến mức một hai phải ói vào nồi.

Từ lúc tiến vào trò chơi cho tới bây giờ, sâu trong nội tâm của cô không hề có bất kỳ sợ hãi nào, thậm chí còn bị kí©h thí©ɧ bởi sự thần bí này.

Với cô, muốn sống sót và muốn tìm đường chết, không hề mâu thuẫn.

Trong suốt hai mươi năm cuộc đời ngắn ngủi, bởi vì nguyên do sức khỏe mà cô luôn bị trói buộc ở một nơi.

Cô không có cách nào tự lớn mạnh, chỉ có thể làm thân tầm gửi ký sinh trên người khác.

Cô vì bản thân mà khoác lên người vẻ ngoài hoàn mỹ, dịu dàng ít nói, ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngây thơ lương thiện.

Nhưng, kỳ thật cô vẫn luôn hiểu rõ chính mình, nội tâm âm u, mẫn cảm, ích kỷ, khát vọng kí©h thí©ɧ, cô diễn, cô thờ ơ đứng ngoài, cô nhàm chán trôi qua mỗi một ngày.

Cho nên, khi bị cuốn vào trò chơi này, từ nơi sâu khuất trong lòng cô, có một niềm vui sướиɠ tràn trề, hiện lên rất là rõ ràng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy quy tắc của phó bản này.

Trong mắt cô hiện lên sự áy náy, nhìn Tiêu Hiểu đang không biết phải làm sao.

Tiêu Hiểu cũng không biết, chị ấy đang bận nhìn tời rơi.

“Chỗ này chỉ nói đồ ăn sạch sẽ, có thể yên tâm ăn, chứ không nói đồ ăn bị làm bẩn thì sẽ ra sao...”

Dù sao, Tiêu Hiểu cũng hết muốn ăn rồi, mặc dù chị ấy vẫn cảm thấy hương vị thịt rất thơm, nhưng về mặt tâm lý thì thấy ghê tởm hơn, vậy nên, sự ghê tởm này đã trực tiếp tiêu diệt cơn thèm ăn quỷ dị.

“Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước.” Tiêu Hiểu nói.

Nếu như thật sự sẽ xảy ra chuyện gì, thì trong vòng nửa phút là đã có chuyện rồi.

“Nếu như em có chỗ nào không khỏe, thì nhất định phải nói với chị.”

Bạch Trà nhẹ nhàng gật đầu, một bàn tay đặt lên xoa xoa bụng, đôi mắt lơ đãng lướt qua tảng thịt sống trên bàn.

Miếng thịt vốn trông rất tươi mới, mỡ nạc đều nhau thì giờ đây trở nên thối rữa nghiêm trọng. Lớp da lợn dày ban đầu, bây giờ cũng đã biến thành một lớp... da người mỏng.

Thật sự chẳng có gì khiến cho người ta ngạc nhiên cả.

Bạch Trà thu hồi ánh mắt, như thể từ đầu tới cuối không hề phát hiện ra những thay đổi này.

Có vài dòng bình luận đang nói móc cô.

[Tui xem phó bản này vài lần, lần đầu tiên thấy có người nôn mọe nó vào nồi!]

[Tôi rất muốn biết ngày mai lúc ăn cơm sáng, những người này có thể ăn nó không?]

[Cảm ơn, tui ói luôn rồi!]

[Cô bé này xinh đẹp mà sao chơi chóa vậy, rồi làm sao dọn sạch cái mớ này?]

Cuối cùng thì Bạch Trà đã xác định, mấy câu bình luận của đám người xem cũng chỉ đưa ra được một vài thông tin ít ỏi.

Đa số bọn họ đến hóng hớt cho vui.

Ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, nếu như có thể dựa vào đây để lấy được nhiều thông tin, thì những người chơi lâu năm sao không đi hỏi người xem luôn cho rồi?

Vì thế, Bạch Trà tắt khung bình luận.

Hai cô nàng đi ra khỏi nhà ăn, lần nữa đi đến sảnh lễ tân.

Tiêu Hiểu hơi kiêng dè khi nhìn vào tượng phật kia.

Nói thật, đến giờ này bọn họ vẫn chưa biết pho tượng Phật có ý nghĩa gì.

Nhưng mà chỗ yêu dị của nó, thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Bạch Trà cầm lấy tệp hồ sơ trên bàn lễ tân.

Đây là sổ đăng ký phòng.

Trên đó, có ghi tên của tám người chơi bọn họ.

Bạch Trà và Tiêu Hiểu ở phòng đôi 306. Thời gian vào ở là 3:03 chiều ngày 5 tháng 6 năm 2022, dự tính thời gian rời đi là trước 11:59 sáng ngày 8 tháng 6 năm 2022.

Bạch Trà suy nghĩ điều gì đó.

Có vẻ như đây là thời hạn cuối cùng.

“Thời gian trong phó bản có giống với thời gian trong thế giới thực hay không?” Bạch Trà hỏi.

Tiêu Hiểu cùng xem danh sách kia với cô cũng hơi sửng sốt.

“Chưa chắc, đôi khi người chơi có thể ở trong phó bản từ ba đến năm tháng, nhưng sau khi ra ngoài thì phát hiện thực ra mới trôi qua hai đến ba ngày. Cũng có khi nó sẽ đồng bộ.”

Bạch Trà tò mò hỏi: “Nếu mà đồng bộ, thì trong ba ngày em ở phó bản, em của hiện thực đã đi đâu?”

Tiêu Hiểu nhún vai.

“Điều này thì em yên tâm, trò chơi sẽ tìm đủ lý do cho người chơi, mọi người xung quanh đều sẽ không nghi ngờ em đi đâu.”

“Là như vậy à...”