Editor: Trâm Rừng
Sau khi Hạ Lôi nghe xong, cau mày khó hiểu hỏi: "Nhưng tại sao? Chúng ta không phải vừa mới gặp hắn sao? Tại sao hắn lại cố ý hãm hại chúng ta..."
Diệp Tả Hữu có một suy đoán: "Hẳn là vì Lưu Truyện."
Hạ Lôi hiếm khi thông minh được một hồi: “Ý của ngươi là hai người bọn họ quen nhau?!”
Diệp Tả Dữu gật đầu lại ho khan hai tiếng. Vừa lúc có một cơn gió thổi qua, cậu không cẩn thận ăn một miệng gió lại ho càng lớn tiếng hơn. Ho khan hồi lâu khiến cho khuôn mặt trắng nõn bệnh hoạn của cậu phải đỏ bừng lên.
Hạ Lôi nhanh chóng lấy ra ấm nước nước từ trong ba lô đưa cho Diệp Tả Dữu.
Diệp Tả Dữu xua tay, lấy ấm nước của mình ra uống một ngụm mới khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
"Bọn họ không chỉ quen biết nhau, Lưu Kỳ hẳn là cũng đã kích hoạt nhiệm vụ vượt sông trước khi gặp chúng ta." Diệp Tả Dữu bổ sung thêm suy đoán của mình.
Chỉ là Lưu Kỳ may mắn không bị quái ngư ở dưới sông tấn công. Lưu Kỳ qua sông không có trực tiếp rời đi mà chắc hẳn là đang đợi Lưu Truyện.
Ai có thể ngờ rằng con quái ngư lại bất ngờ xuất hiện tấn công những người chơi vượt sông khác, khiến Lưu Truyện phải rút lui khỏi cuộc thi.
Em trai ruột của hắn bị quái ngư tấn công nên phải rút lui khỏi cuộc thi với một cánh tay bị gãy, mà hai người còn lại đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách nguyên vẹn. Lưu Kỳ có thể không oán hận được sao?
Hạ Lôi nghe xong lời này, vô cùng tức giận: "Chỉ bởi vì chuyện này hả? Hắn thật sự là kẻ tâm thần!"
【CMN! Lưu Kỳ chính là một tên não tàn đúng không? 】
【Đáng chết, em trai của hắn không có năng lực nên làm nhiệm vụ thất bại, sao còn có thể trách người khác? 】
【Thật không biết xấu hổ! 】
Hạ Lôi bị người hố, tức giận đến mức vừa đi vừa chửi bới.
Diệp Tả Dữu vẫn luôn không đáp lại lời nói của hắn, vì vậy hắn khó hiểu nhìn cậu: "Ngươi không tức giận à?"
Bất kỳ người nào bị người khác hố đều sẽ cảm thấy khó chịu. Diệp Tả Dữu tất nhiên cũng không ngoại lệ nhưng mà—— Diệp Tả Dữu đột nhiên dừng lại bước chân, im lặng nhìn về phía trước.
Hạ Lôi cũng dừng lại, nhìn theo ánh mắt của Diệp Tả Hữu, đồng tử đột nhiên co rút, run rẩy nói: "Cái này, cái này là..."
Bọn họ nhìn thấy một cơ thể vặn vẹo đến biến dạng nằm trên thảm cỏ xanh mềm mại. Các bộ phận khác nhau trên cơ thể người đàn ông dường như bị một loại sinh vật nào đó vặn vẹo một cách thô bạo, quái dị giống như bánh quẩy. Mà đầu của hắn bị một lực mạnh bẻ gãy, ngửa ra phía sau lưng một góc 90 độ.
Hạ Lôi nhìn rõ mặt người đàn ông này, kinh hãi nói: "Là Lưu Kỳ!"
Diệp Tả Dữu nhắm mắt lại, rốt ruộc người chết mới là lớn nhất.
Lưu Kỳ đã chết.
Trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức ồn ào lên:
【Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! ! Lưu Kỳ thật sự đã chết? ! 】
【Sao lại thế này? 】
【Không phải hắn vừa rời đi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đầm lầy? 】
【Bộ dạng chết chóc này... trông cực kỳ khó chịu. 】
【Trông hơi giống như bị bóp cổ...]
【Bóp cổ? 】
Có người xem không hiểu sao lại rùng mình một cái: 【 Ta đột nhiên có một suy đoán đáng sợ...]
Hạ Lôi nhìn thi thể thảm thương của Lưu Kỳ, sắc mặt có chút tái nhợt, lẩm bẩm: "Hắn... tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?"
Diệp Tả Dữu không trả lời mà cẩn thận kiểm tra dấu vết xung quanh. Cỏ dại xung quanh dường như đã bị thứ gì đó nặng nề đè bẹp xuống mặt đất, từ cơ thể Lưu Kỳ cho đến sâu trong đám cỏ dại đều để lại một vết bò rộng một thước. Trên cơ thể của Lưu Kỳ được bao phủ bởi chất nhầy của một loại động vật nào đó.
Diệp Tả Dữu dùng lưu ly đồng nhìn thoáng qua thì thấy toàn bộ sinh khí thuộc về người sống trong cơ thể của Lưu Kỳ đã biến mất, do đó có thể suy đoán thời điểm hắn ta chết chính là nửa giờ trước, cũng chính là lúc Lưu Kỳ vừa tách ra với đám người Diệp Tả Dữu.
Từ lúc đó hắn đã bị thứ gì đó theo dõi rồi sao?
Đột nhiên, trong cỏ có âm thanh xào xạc xào xạc, sắc mặt Diệp Tả Du hơi thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn.
Không phải, có thể còn sớm hơn thời điểm đó! Từ khi cậu nhìn thấy tử khí trên người Lưu Kỳ thì hắn đã vị thứ đó theo dõi rồi!