Chương 20: Mãng xà!

Editor: Trâm Rừng

Âm thanh càng lúc càng lớn, Hạ Lôi cũng chú ý tới, vẻ mặt đầy lo lắng, hoảng sợ nhìn Diệp Tả Dữu: "Đây là cái gì? Chúng ta có nên chạy không?"

Hắn vừa dứt lời, một bóng đen to bằng cánh tay trẻ con đột nhiên từ trong cỏ nhảy ra, lao thẳng vào cơ thể Lưu Kỳ. Càng có nhiều bóng đen theo sau, tất cả đều vùi đầu vào cơ thể Lưu Kỳ. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy những bóng màu đen này đều là những con mãng xà dài khoảng hai mét!

Dày đặc những con mãng xà quấn quanh một vòng trên người Lưu Kỳ, thi thể lại bị quấn chặt hết lần này đến lần khác, da cuối cùng nứt ra, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Hạ Lôi nổi da gà, cổ họng dâng trào, suýt nữa nôn mửa.

【Chết tiệt, thật đáng sợ! 】

【Chết tiệt, ta sắp mắc chứng sợ mật độ cao luôn rồi! 】

【ĐM, đêm hôm qua, đám người của Tạ Nghị đã bị những thứ này truy đuổi sao? 】

"Có phải... những con mãng xà này đã gϊếŧ Lưu Kỳ không?" Hạ Lôi run giọng hỏi.

Diệp Tả Dữu lắc đầu rồi chỉ vào dấu vết bò sát ở bên cạnh: "Là một con mãng xà trưởng thành khác."

Sắc mặt Hạ Lôi thay đổi: “Ngươi nói những thứ này còn chưa trưởng thành sao?”

"Nói chính xác thì chúng hẳn là vừa mới thoát ra khỏi vỏ." Diệp Tả Dữu đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo một con mãng xà ra, dùng cành cây mở ra hàm răng của nó, dùng ngữ khí trần thuật nói: "Bọn chúng còn chưa có mọc răng đâu."

Hạ Lôi không khỏi lùi lại một bước: "Vậy tiếp theo chúng ta nên..."

Diệp Tả Dữu quét đi một con mãng xà khác, cuối cùng cũng tìm thấy nút thoát hiểm trên cánh tay phải của Lưu Kỳ, cậu thành thạo bắt hết mười mấy con mãng xà ném sang một bên, nhanh tay mở khoang thoát hiểm. Cabin thoát hiểm khổng lồ ‘bùm’ một tiếng lập tức mở ra, bao bọc toàn bộ cơ thể của Lưu Kỳ vào bên trong.

Những con mãng xà bị mất đi đồ ăn liền lập tức hoảng loạn, chúng cố gắng đập phá cabin thoát hiểm nhưng phát hiện không có tác dụng.

Một con mãng xà đột nhiên lao thẳng về phía Diệp Tả Dữu, Diệp Tả Dữu dùng một tay nắm lấy đầu con mãng xà rồi ném nó ra xa. Sau khi làm xong chuyện này, Diệp Tả Dữu mới đứng dậy.

Bật định vị tọa độ đồng nghĩa với việc thi thể của Lưu Kỳ có thể được đội cứu hộ tìm thấy để đưa về.

Hạ Lôi muốn nói lại thôi, nhìn cậu làm xong tất cả chuyện này, cuối cùng lại không nói gì.

【Hữu Hữu quả thực là một người rất hiền lành QAQ]

【Quá mạnh mẽ, dám dùng tay không bắt hơn mười con mãng xà... 】

【Ta chỉ xem Hữu Hữu bắt mãng xà mà suýt chút nữa đã ngất đi! 】

Hạ Lôi điều chỉnh tốt cảm xúc, lấy ra cung săn bắn của mình, hỏi: “Muốn gϊếŧ hết bọn chúng sao?”

Động vật hoang dã chủ động tấn công người chơi sẽ bị tổ chương trình hoặc người chơi săn lùng gϊếŧ chết, đây là quy định.

Diệp Tả Dữu không có trả lời mà đột nhiên xoay người, ánh mắt nặng nề nhìn về phương xa, ngay sau đó liền làm ra quyết định dứt khoát: "Chạy!"

Hạ Lôi sửng sốt một chút, sau đó không cần suy nghĩ đã chạy về phía trước theo sau Diệp Tả Dữu. Tốc độ của hai người đều rất nhanh, nhưng dù vậy, Hạ Lôi vẫn có cảm giác như đang bị một loại động vật đáng sợ nào đó truy đuổi. Phía sau lưng của hắn đã sởn tóc gáy đến nỗi hắn không dám quay đầu lại, chỉ có thể chạy về phía trước.

Điều hắn không biết là con vật mà hắn không thể nhìn thấy đều được tất cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy rõ ràng:

【Cái này là cái gì? 】

【Ta đang choáng váng...】

【Đây là một con mãng xà trưởng thành! 】

【Ngươi có thể gọi thứ này là mãng xà được hả? 】

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem nhìn thấy một con mãng xà khổng lồ dài gần 100 mét, há miệng to như bồn máu, di chuyển nhanh chóng về phía Diệp Tả Dữu và Hạ Lôi!

Con mãng xà khổng lồ có tốc độ cực nhanh, mấy giây trước còn ở bìa rừng, nhưng trong nháy mắt đã tới rất gần trong gang tấc!

Diệp Tả Dữu chạy quá nhanh nên phải há to miệng để thở, cơn gió ẩm ướt ập vào cổ họng, phổi của cậu khó chịu như bị xé toạc ra. Không còn cách nào khác, Diệp Tả Dữu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mở ra lưu ly đồng, vừa tiếp tục tiến về phía trước vừa tham lam hấp thụ linh khí trong không khí.

Vô số linh khí từ bốn phương tám hướng bay tới, nhanh chóng tràn ngập kinh mạch của cậu, cơn đau trong cơ thể dịu đi, Diệp Tả Hữu bình tĩnh lại, nói với Hạ Lôi: "Chạy về phía nam!"

Hạ Lôi lập tức quay người nhìn Diệp Tả Dữu: "Ngươi không sao chứ? Hay là để ta cõng..."

Trước khi hắn kịp nói xong, Diệp Tả Dữu đã vượt qua nửa người của hắn.

Hạ Lôi: "..." Chạy con mẹ nó!

Cuộc truy đuổi phía sau dường như chậm lại nhưng Hạ Lôi cũng không dám dừng lại một chút nào.