Chương 18: Cảm động

Editor: Trâm Rừng

【Mẹ nó! Hữu Hữu...]

【Ôi trời ạ! Thời điểm Hữu Hữu bước về phía trước một bước khiến ta phải nổi hết da gà da vịt! 】

【Ô ô ô, ta thực sự có chút cảm động...]

Hạ Lôi cũng sững sờ tại chỗ, nghẹn họng trân trối nhìn Diệp Tả Dữu. Một lúc lâu sau, hắn mới tìm được thanh âm của mình: "Ngươi, ngươi, ngươi... ngươi đang làm gì vậy!?"

Diệp Tả Dữu cụp mắt xuống, lông mi rậm rạp che ra một vòng bóng tối nhỏ trên đôi mắt: "Đương nhiên là làm nhiệm vụ."

Hốc mắt của Hạ Lôi lập tức lại đỏ lên: "Nhưng... nhưng...". Cổ họng của hắn như nghẹn lại, nói nhiều lần mà không phát ra được âm thanh. Hắn thực sự không ngờ rằng Diệp Tả Dữu sẽ làm tới tình trạng này. Hắn còn tưởng rằng…

Diệp Tả Dữu không nói nhiều lời, chỉ nói: "Thời gian có chút gấp, chúng ta đi trước đi."

Lưu ly đồng lập tức bao phủ con ngươi của Diệp Tả Dữu, môi trường trong bán kính mười mét hiện rõ trong mắt của cậu.

Đồng bằng rộng mở, bao phủ bởi bóng cỏ, nhìn thoáng qua, ngoại trừ vài con chim đang bay thì không thấy có nguy hiểm gì. Nhưng mối nguy hiểm thực sự trong đầm lầy không phải là thú hoang dã mà là vùng đất bùn lầy có thể nuốt chửng sự sống bất cứ lúc nào.

Diệp Tả Hữu dẫn đường, Hạ Lôi đi theo sát ở phía sau cậu. Mãi đến khi Hạ Lôi đi về phía trước mấy chục mét mới rốt cục bình tĩnh lại, hắn đột nhiên nói: "Diệp Tả Dữu, cảm ơn ngươi!"

Diệp Tả Dữu lắc đầu, đang định nói không có việc gì thì chợt nhận ra Hạ Lôi đang đi theo phía sau đã dừng lại. Cậu không hiểu quay người lại thì thấy Hạ Lôi đang đứng đó, trợn tròn mắt, khuôn mặt thành thật kèm nén đến đỏ bừng.

Diệp Tả Dữu: "?"

Hạ Lôi không dám nhìn Diệp Tả Dữu, một lúc sau mới lúng túng nói một câu: "Ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ không để ngươi phải đói bụng trong những ngày ghi hình tiếp theo của chương trình!"

Hạ Lôi nói xong, Diệp Tả Hữu còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã cảm thấy xấu hổ trước, che mặt ngồi xổm xuống, khóc thút thít nói: “Thực xin lỗi, ta biết ta không nên như vậy nhưng mà ta thực sự quá cảm động, rõ ràng là ngươi có thể trực tiếp rời đi nhưng mà ngươi lại vì ta mà…ô…ô ô…ô..."

Diệp Tả Dữu: "..." Tuy rằng có chút lỗi thời nhưng Diệp Tả Hữu cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút: "Ta không phải vì ngươi mà làm..."

"Ta biết!" Hạ Lôi lớn tiếng cắt ngang Diệp Tả Dữu, "Ngươi không cần nói cái gì, ta đều hiểu được!"

Diệp Tả Dữu: "..." Ngươi hiểu cái gì chứ?

Lúc này, người xem đã cười như điên:

【Ha ha ha ha ha ha】

【Ta cười sắp chết rồi, một người trưởng thành tới 1m9, vậy mà còn khóc nhè!】

【Rõ ràng một giây trước ta còn đang rất xúc động đấy! Hạ Lôi mau trả lại nước mắt cho ta đi! 】

【Nhưng mà nói đi phải nói lại, nếu ta là Hạ Lôi thì có lẽ cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt! 】

【Đúng vậy, Hữu Hữu thực sự quá tốt bụng! 】



Hạ Lôi thật vất vả mới ổn định lại được cảm xúc, cuối cùng cũng nhận ra một số việc không bình thường, hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào Diệp Tả Dữu bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Có phải ngươi đã sớm nhận ra Lưu Kỳ có gì không ổn đúng không?”

Diệp Tả Dữu gật đầu. Khi phát hiện ra Lưu Kỳ đi theo mình ngày hôm qua thì cậu đã bắt đầu đề phòng. Cho nên khi cậu đồng ý tổ đội với Lưu Kỳ liền lập tức mở ra lưu ly đồng.

Khi đó, Diệp Tả Dữu không chỉ nhìn Lưu Kỳ mà còn nhìn Hạ Lôi. Không giống như Lưu Kỳ, trên người Hạ Lôi tràn đầy sức sống, không có nửa điểm dấu vết của tử khí.

Sau khi đến hang động, Diệp Tả Dữu nhận thấy hang động chỉ cách điểm nhiệm vụ của bọn họ một trăm mét thì càng cảnh giác với Lưu Kỳ hơn cho dù lúc đó Diệp Tả Dữu vẫn không biết Lưu Kỳ muốn làm chuyện gì.

Mãi cho đến nửa đêm Hạ Lôi ngủ say, Diệp Tả Dữu mới chú ý tới Lưu Kỳ rời khỏi hang động một mình. Diệp Tả Dữu không đi theo hắn ta ra ngoài nhưng lại nhìn thấy Lưu Kỳ đi về hướng đầm lầy thông qua lưu ly đồng của mình.

Sáng hôm sau, khi nhìn thấy bùn dính đầy trên giày của Lưu Kỳ, Diệp Tả Dữu có thể chắc chắn rằng tối qua Lưu Kỳ đã đi điều tra địa hình. Lưu Kỳ biết ban ngày Diệp Tả Dữu đã đi đến đầm lầy nên hắn ta đã tìm một con đường khác cũng có thể dẫn đến đầm lầy.

Lượt bỏ đi chuyện Lưu ly đồng của mình, Diệp Tả Dữu giải thích ngắn gọn phân tích của mình cho Hạ Lôi.