Editor: Trâm Rừng
Ba người vừa đi vừa chú ý đến hoàn cảnh xung quanh nhưng rõ ràng Lưu Kỳ nói đúng, gần đó quả thực không có động vật hoang dã lớn nào, dọc đường đi bọn họ cũng chỉ nhìn thấy một số động vật nhỏ.
Hạ Lôi cũng thuận tay săn được một con rất giống con sóc, còn nhân tiện hái được một ít trái cây dại.
Đi bộ cả buổi sáng, ánh mặt trời càng ngày càng độc, ngay cả trong khu rừng phủ đầy lá xanh, nhiệt độ cũng dần tăng lên, ba người đã uống hơn một nửa số nước buổi sáng mang theo.
Hạ Lôi nhìn Diệp Tả Dữu: "Muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Diệp Tả Hữu lau mồ hôi trên trán rồi gật gật đầu.
Đốt lửa trong rừng không hề dễ dàng nên ba người chỉ đơn giản ăn một ít trái cây dại.
"Ở đây có vẻ khá an toàn, hay là chúng ta ngủ trưa một lát rồi hãy rời đi?" Lưu Kỳ đề nghị.
Diệp Tả Hữu liếc nhìn hắn ta, nói: "Thực sự an toàn không?"
Lưu Kỳ cười nói: “Ngoại trừ một ít muỗi, không có dấu vết của dã thú cỡ lớn, vì sao lại không an toàn?”
Ánh mắt của Diệp Tả Hữu dừng lại ở trên người hắn, nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc lâu.
Lưu Kỳ bị nhìn đến khó hiểu, không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt của mình, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Lôi lúc này mới nói: "Chúng ta đi thôi, ta cảm giác được chúng ta sắp phải ra khỏi rừng rồi. Rừng cây ở đây không còn dày đặc như trước nữa, sau khi ra khỏi rừng chúng ta hãy tìm một nơi nghỉ ngơi."
Diệp Tả Hữu nhìn đi nơi khác, màu lưu ly trong mắt của cậu dần dần nhạt đi, nói: "Chúng ta hãy ra khỏi rừng trước."
Tử khí ở trên người Lưu Kỳ càng ngày càng dày đặc hơn.
Lưu Kỳ thấy hai người đều nhất quyết tiếp tục xuất phát, cũng không nói được gì nữa, tiếp tục dẫn đường.
Bọn họ lại đi bộ thêm một giờ nữa.
Loại phát sóng trực tiếp như thế này thường buồn tẻ nhàm chán nhất nhưng lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tả Hữu không hề giảm mà còn tăng lên. Đi bộ như thế thực sự rất nhàm chán nhưng Diệp Tả Hữu trông rất đẹp! Bọn họ có mỹ nhân để xem thì có gì để buồn chán chứ?
Nửa giờ sau, tầm nhìn trước mắt trống trải, bọn họ đã nhìn thấy một khu đồng bằng, xem ra nhóm Diệp Tả Hữu cuối cùng cũng bước ra khỏi rừng.
Người xem vừa nhìn chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
【Đợi đã, sao nơi này trông quen quen thế? 】
【Ta cũng có cảm giác như đã nhìn thấy nó ở đâu đó. 】
【Móa! Đây không phải là địa điểm thực hiện nhiệm vụ đầm lầy ngày hôm qua sao? !】
【Hữu Hữu! Nguy hiểm! rút lui! rút lui! rút lui! 】
Nhìn thấy khung cảnh rộng lớn, Hạ Lôi mỉm cười nói: "Quả nhiên, chúng ta tiếp tục đi là đúng. Xem ra chúng ta có thể sớm nghỉ ngơi rồi... Hả?"
Ngay khi Hạ Lôi sắp bước ra một bước cuối cùng, Diệp Tả Dữu đột nhiên đưa tay ra ngăn cản Hạ Lôi.
Hạ Lôi đột nhiên có chút khẩn trương: "Sao vậy, ở phía trước có nguy hiểm đúng không?"
Lưu Kỳ cũng dừng lại, không biết hắn đã đi đến phía sau hai người từ lúc nào, thấy bọn họ không tiếp tục đi tới, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Tả Hữu đột nhiên quay lại nhìn hắn rồi hỏi một câu: "Ngươi thực sự chưa từng kích hoạt nhiệm vụ à?"
Sắc mặt của Lưu Kỳ hơi thay đổi, cười gượng một chút mới nói: "Đương nhiên là không có, ta không cần phải lừa các ngươi làm gì."
Hạ Lôi có chút nghi hoặc nhìn hai người, hắn luôn cảm thấy tình huống này có gì đó không đúng nhưng lại không phát hiện ra cái gì không đúng, cho nên chỉ có thể mờ mịt nhìn hai người.
Diệp Tả Hữu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lưu Kỳ. Cậu có một khuôn mặt xinh đẹp, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì, chỉ có một đôi mắt đẹp đầy vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn thẳng vào Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ bị cậu nhìn chằm chằm đến cảm thấy bất an, thậm chí còn cảm thấy có chút khó chịu. Chẳng lẻ hắn đã bị phát hiện rồi? Lưu Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy nôn nóng.
Đúng lúc này, Diệp Tả Hữu đột nhiên tiến hai bước về phía Lưu Kỳ.
Thực sự bị lộ rồi? Lưu Kỳ vừa sợ vừa nghi ngờ nên quyết định thử một lần, tổ tiết mục chỉ quy định các người chơi không được làm tổn thương lẫn nhau nhưng cũng không nói là không được xảy ra xung đột!
Hắn ta đột nhiên lao về phía trước, vươn tay định đẩy Diệp Tả Hữu về phía trước, không ngờ Diệp Tả Hữu linh hoạt xoay người, dễ dàng né tránh được tay của Lưu Kỳ.
Vẻ mặt của Lưu Kỳ đột nhiên thay đổi, quả nhiên Diệp Tả Hữu đã phát hiện ra chuyện này! Lúc này hắn cũng không quan tâm nữa mà lao thẳng về phía Hạ Lôi ở bên cạnh. Hạ Lôi còn chưa kịp nhận ra vấn đề thì đã bị Lưu Kỳ đẩy ra, loạng choạng đi về phía trước một bước.