Editor: Trâm Rừng
Hạ Lôi cười hắc hắc, bọn họ xác thực không quen nhưng khẳng định quen biết hơn ngươi đàn ông vừa mới xuất hiện này!
Người đàn ông cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói: “Có lẽ ta không có khả năng như…” Hắn ta nhìn về phía Hạ Lôi.
Hạ Lôi: “Ta tên Hạ Lôi.”
Người đàn ông mỉm cười: “Có thể ta không lợi hại bằng Hạ Lôi nhưng hôm nay ta đã ở đây được một ngày, cũng khá quen thuộc với nơi này. Nếu các ngươi tin tưởng ta thì ta có thể mang các ngươi đến hang động mà ta tìm được để nghỉ ngơi.”
Nói xong, người đàn ông nhìn Diệp Tả Dữu.
Hạ Lôi không nói gì, hồi hộp chờ đợi Diệp Tả Du trả lời.
Diệp Tả Dữu không trả lời ngay mà là nhìn lên bầu trời qua khe hở của những tán lá. Bây giờ đã là bốn giờ chiều, mấy tiếng nữa trời sẽ tối. Tuy rằng có thể nghỉ ngơi gần cái cây này nhưng Diệp Tả Dữu làm sao phải từ chối một hoàn cảnh nghỉ ngơi tốt hơn?
Diệp Tả Dữu nói: "Được rồi."
Hạ Lôi và người đàn ông nhìn thấy Diệp Tả Dữu gật đầu, đều rất vui vẻ.
Người đàn ông chủ động nói: “Vậy chúng ta trước tiên đi đến hang động mà ta đã tìm thấy được không?”
Hạ Lôi không phản đối, Diệp Tả Du cũng gật đầu.
Người đàn ông giới thiệu: “Ta tên Lưu Kỳ, các ngươi thì sao?”
Hạ Lôi: "Hạ Lôi."
Diệp Tả Dữu: "Diệp Tả Dữu."
Hạ Lôi cũng vừa mới biết được tên của Diệp Tả Hữu, nghĩ đến bản thân có thể trở thành đồng đội với một người mạnh mẽ như vậy, trong lòng vui mừng vô cùng, lập tức quăng não ra sau đầu, nói đùa: “Ngươi còn có một người anh trai tên là Diệp Tiền Hậu đúng không?"
Diệp Tả Dữu rõ ràng sửng sốt trong giây lát rồi quay lại nhìn hắn: "Cái gì?"
Hạ Lôi mỉm cười: "Có Tả Hữu (trái phải) thì phải có Tiền Hậu (trước sau) chứ!"
Lưu Kỳ: "Phụt."
Làn đạn trong phòng phát sóng:
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】
【Ta đã cười rất to——】
【Ôi Trời ạ, nhìn kìa, Hữu Hữu rõ ràng đã ngây ngẩn người! Cười chết ta! Hắn ngây người ra kìa! 】
Không khí trong rừng có chút im lặng, Hạ Lôi lúng túng gãi gãi đầu, không biết làm sao nói: “Không buồn cười sao?”
Làn đạn trong phòng phát sóng:
【Rất buồn cười! 】
【Siêu buồn cười! 】
【Cứu mạng, khi ta nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Hữu Hữu liền không thể nhịn được hahahahaha——】
Lưu Kỳ nhìn khuôn mặt băng giá tuyệt đẹp của Diệp Tả Dữu, nhanh chóng che đi nụ cười trên môi, cũng chuyển chủ đề: "Ừm... chúng ta nhanh đi đến hang động mà ta tìm được đi, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, nói không chừng có thể tìm thấy được thức ăn gì đó trên đường đi. Diệp… Tả Dữu, cái trái… hôi hôi ở trên tay ngươi là gì vậy?”
Diệp Tả Hữu nhìn hắn: "Ngươi không biết thứ này?"
Lưu Kỳ lắc đầu, hắn thực sự không chịu được cái mùi này, vì vậy lại đứng cách xa Diệp Tả Du thêm một chút: "Ta chưa từng đi qua đây, cái mùi này..." Hắn không đủ can đảm nói thứ này có mùi giống như phân.
Diệp Tả Du vẫn giữ vẻ mặt không biểu tình đi về phía trước: "Thứ này có thể ăn được."
Lưu Kỳ do dự hồi lâu cuối cùng quyết định không nói nữa. Xoay người đi ở phía trước dẫn đường, hắn cùng Hạ Lôi vừa đi tới vừa trò chuyện: "Vừa rồi nghe thấy các ngươi nói chuyện, có phải đã cùng nhau gặp phải phiền toái gì không?"
Khi nhắc tới chuyện này, Hạ Lôi thở dài một hơi, kể cho Lưu Kỳ nghe hết tất cả những chuyện xảy ra bên bờ sông.
Lưu Kỳ sửng sốt: "Không phải chương trình mới bắt đầu ghi hình nửa ngày trước sao? Nhanh như vậy mà..." Hắn dừng lại một chút sau đó kinh ngạc nhìn Diệp Tả Du đang đi theo sau bọn họ ở phía xa xa, hạ giọng nói: "Diệp Tả Dữu thực sự lợi hại như vậy sao?"
Đôi mắt của hắn ta quét qua dáng người của Diệp Tả Dữu, không cần nói cũng biết ý của hắn là gì.
Hạ Lôi cảm thấy rất buồn bực. Cách đây vài giờ, hắn cũng có ý tưởng giống hệt như Lưu Kỳ.
Diệp Tả Dữu chỉ cao hơn 1,8 mét, nói chung cũng không thấp, nhưng trong nhóm người chơi có chiều cao trung bình 1,9 mét thì vẫn xem như là tên nấm lùn. Huống chi thân hình của Diệp Tả Hữu gầy gò, khuôn mặt trắng bệch ốm yếu, thỉnh thoảng lại ho khan, ai nhìn thấy mà không muốn hỏi một câu ‘ngươi có ổn không đấy?’. Nếu Hạ Lôi không tận mắt nhìn thấy Diệp Tả Dữu gϊếŧ chết con quái ngư thì hắn cũng không dám tinh tưởng thực lực của Diệp Tả Dữu.
Hạ Lôi nói: "Hắn rất mạnh."
Lưu Kỳ quay lại nhìn Diệp Tả Du, vừa lúc Diệp Tả Dữu cũng đang nhìn hắn, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lưu Kỳ liền mỉm cười với cậu.
Diệp Tả Dữu mím môi dưới, ai cũng không chú ý tới đôi mắt của Diệp Tả Dữu lúc này đã bị bao phủ bởi màu sắc lưu ly nhợt nhạt. Cậu nhìn chằm chằm vào Lưu Kỳ một lúc lâu, lưu li đồng đẫn dần dần biến mất, lộ ra đôi mắt nâu nhạt vốn có.
Diệp Tả Dữu không có nhìn lầm, trên người của Lưu Kỳ quả thực bị bao phủ bởi một lớp sương đen mờ nhạt—— Đó chính là màu đen của tử khí!