Chương 12: Tổ đội!

Editor: Trâm Rừng

Lời này vừa nói ra, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều ngây ngẩn cả người:

【Có người theo dõi Hữu Hữu sao? 】

【Người chơi? Hay là……】

Khu rừng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy một hai tiếng kêu to kỳ quái, lá cây bị gió núi thổi đến xào xạc. Người đàn ông núp sau cây khổng lồ không ngờ mình sẽ bị phát hiện nên xấu hổ bước ra. Người đàn ông giơ tay lên như đầu hàng, trên mặt nở nụ cười ngượng nghịu khi bị người bắt được: "Xin lỗi, không phải ta cố tình đi theo ngươi mà là..." Hạ Lôi mở miệng, không biết nên giải thích thế nào.

Mọi chuyện ở trên bờ sông diễn ra quá nhanh, Hạ Lôi còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau khi nhìn thấy Diệp Tả Dữu một mình gϊếŧ chết con quái ngư thì đã nghe thấy âm thanh thông báo từ camera theo dõi của mình: 【Chỉ còn năm phút nữa là hết thời gian nhiệm vụ, xin mời người chơi nhanh chóng qua sông!】

Hạ Lôi còn có gì phải do dự nữa? Xác của con quái ngư đã được Diệp Tả Dữu kéo vào bờ, hiện tại đã có thể qua sông an toàn. Hắn liều mạng bơi qua sông, cuối cùng cũng tới được bờ bên trong vài giây cuối, trở thành người chơi duy nhất trong đội ngũ tạm thời này có thể thông quan.

Sau khi Hạ Lôi bình tĩnh lại, đội cứu hộ và Diệp Tả Dữu đều đã rời đi.

Hạ Lôi biết lần này hắn rất may mắn mới có thể thông quan cho nên hắn không đi lung tung nữa, dự định tối nay tìm một nơi an toàn gần đó để đóng quân. Sau khi tìm được nơi trú ẩn, Hạ Lôi liền cầm cung tên đi săn.

Những khu rừng rậm rạp là nơi có nhiều động vật hoang dã sinh sống và cũng là nơi ưa thích của những thợ săn.

Hạ Lôi là rất am hiểu săn bắn, hắn ẩn nấp trong bãi cỏ nơi thỏ rừng thường lui tới, ngồi xổm suốt nửa giờ, hắn không ngờ mình chưa chờ được con thỏ hoang, đã nhìn thấy Diệp Tả Dữu trước.

Ở bên bờ sông, thực lực của Diệp Tả Dữu đã bày ra rành rành trước mắt, tổ chương trình cũng không có quy định không cho phép thành lập đội ngũ, sau khi chứng kiến

sự hung hãn của con cá khổng lồ, Hạ Lôi càng thêm kính sợ địa cầu cổ xưa. Nếu có thể ở cùng đội với Diệp Tả Dữu thì có lẻ cơ hội sống sót của hắn càng cao hơn.

Ôm ý tưởng này trong đầu, Hạ Lôi dứt khoát từ bỏ con thỏ, trực tiếp đi theo Diệp Tả Dữu. Nhưng hắn không ngờ mình chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị Diệp Tả Dữu phát hiện.

Hạ Lôi càng nghĩ càng xấu hổ, nóng nảy không biết nên nói gì, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Diệp Tả Hữu, tim đập thình thịch, vội vàng giải thích : "Ta, ta... ta thực sự không có ý nghĩ xấu, ta chỉ là muốn..."

"Ta không có nói ngươi." Diệp Tả Dữu ngắt lời hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía sau lưng Hạ Lôi.

Hạ Lôi đột nhiên hiểu ra, Diệp Tả Hữu giống như không phải đang nói với hắn. Hắn cả kinh vội vàng quay đầu lại, mới phát hiện một người đàn ông xa lạ đang đứng phía sau mình. Người đàn ông này dáng người không cao, quần áo lấm lem bùn đất, nhìn thấy Hạ Lôi quay người lại, liền nở nụ cười thân thiện.

"Các ngươi cũng là người chơi phải không? Thực xin lỗi, ta không cố ý đi theo các ngươi, ta chỉ..." Người đàn ông dừng lại một lúc mới tìm được từ thích hợp: "Đây là lần đầu tiên ta tham gia chương trình này, suốt cả một ngày nay cũng không gặp được người chơi nào cho nên ta mới mạo muội đi theo các ngươi, muốn hỏi các ngươi có muốn lập tổ đội không?”

Hạ Lôi trợn to hai mắt khi nhìn thấy người đàn ông nói ra điều mình muốn nói trước, nhanh chóng nói với Diệp Tả Dữu: "Ta, ta cũng đi theo ngươi vì lý do này!"

Nói xong, hắn ta lo lắng nhìn Diệp Tả Dữu, như sợ Diệp Tả Dữu sẽ từ chối nên nói tiếp: "Mặc dù vừa rồi ở bờ sông ta đã không giúp gì được cho ngươi nhưng ta là một thợ săn, am hiểu nhất việc săn bắn, nếu ngươi thành lập tổ đội với ta thì nhất định sẽ không để cho ngươi đói bụng!” Hạ Lôi khẩn trương nói nhưng lời nói lại vô cùng chân thành.

Người đàn ông nghe vậy, liếc nhìn Diệp Tả Dữu và Hạ Lôi, có chút kinh ngạc: "Hai người quen nhau à?"

Diệp Tả Hữu: "Không quen."