Chương 8

Khi Ti Kiến Không nhận thấy Hạ Diễm đã đi, cậu ta cau mày nói: "Chán quá".

“Chán?” Hàn Tranh cười nói: "Vậy chúng ta chơi trò gì thú vị đi. Đêm nay là đêm mười lăm, đêm trăng rằm âm u nhất, thích hợp chơi trò tâm linh. Chúng ta đang ở trong rừng sâu núi thẳm, không biết chừng thực sự có thể triệu hồi được thứ gì đó."

"Này, thật đáng sợ." Một bạn cùng lớp nói: "Tôi nhát gan, không chơi được đâu."

“Ai nhát gan, sợ ma thì đừng chơi.” Hàn Tranh nhìn Ti Kiến Không: "Ai sợ giờ bỏ cuộc vẫn kịp.”

“Chơi cái này đi!” Ti Kiến Không vỗ bàn đứng lên: "Còn ai muốn chơi nữa?”

"Tôi cũng chơi~" Nhậm Hiểu Bình giơ tay.

“Tôi cũng vậy!” Bành Hạo cũng giơ tay.

Nhóm thanh niên vừa mới được giải thoát khỏi thi cử này cuối cùng cũng được tự do, tất cả đều tìm kiếm sự phấn khích. Tám người trong số họ đã chọn tham gia, chỉ có bốn người không muốn chơi, trở thành người đứng xem.

“Nhiều người như vậy, chúng ta có thể chơi Điệp Tiên*.” Nhậm Hiểu Bình đề nghị: “Nếu Điệp Tiên thực sự đến, không chừng còn có thể giúp chúng ta giải đáp thắc mắc!”

(1)Hình thức bói toán tương tự như bảng Ouija, trong đó những người tham gia sử dụng ngón tay trước của họ để đẩy một chiếc đĩa nhỏ trên một tờ giấy có ghi nhiều ký tự Trung Quốc

Trăng đêm nay không những tròn mà còn rất sáng, ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu xuống dòng suối, khiến người ta cảm thấy quỷ dị khó tả.

“Đầu tiên, chuẩn bị một tờ giấy lớn, sau đó úp ngược chiếc đĩa, vạch đường viền của chiếc đĩa trên tờ giấy, viết một số từ gợi ý lên giấy, những từ đơn giản nhất là “có” và “không”, tiện cho Điệp Tiên Trả lời." Nhậm Hiểu Bình nói: "Sau khi bắt đầu, chúng ta đặt ngón tay lên đĩa, nhắm mắt lại, thầm nhủ trong lòng Điệp Tiên hiển linh, lúc này phải rất thành kính."

Ti Kiến Không không tin, nhưng cậu ta đã quen ganh đua với Hàn Tranh, giả vờ nghiêm túc nói “Ồ” rồi nói: “Vậy tôi có thể hỏi gì đều được đúng không?”

“Ừm…cũng được, miễn là cậu đừng hỏi những câu khiến Điệp Tiên tức giận.” Nhậm Hiểu Bình nói: “Sau khi buổi lễ bắt đầu, chúng ta chỉ có thể mời Điệp Tiên chứ không thể đuổi Điệp Tiên đi, chỉ có thể đợi nó tự đi thôi.”

“Mọi chuyện đã rõ chưa?” Hàn Tranh nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

Trong lớp có một số học sinh còn đang uống rượu. Tám người tìm một chiếc bàn cách xa đống lửa, đặt những bức vẽ lên bàn.

Mọi người đứng thành vòng tròn quanh bàn, sau đó tất cả đều duỗi tay phải, ấn ngón tay lên chiếc đĩa ăn màu trắng.

“Tôi hồi hộp quá.” Nhậm Hiểu Bình nháy mắt với bạn nữ: "Bắt đầu thôi.”

Mọi người cúi đầu thầm đọc tên bé Điệp Tiên.

“Không có gì hết.” Có người nói: “Quả nhiên, phim ảnh hết thảy đều là dối trá.”

Đúng lúc mọi người đang định bỏ cuộc thì cái đĩa đột nhiên chuyển động.

“A!” Nhậm Hiểu Bình kích động nói: “Có phải Điệp Tiên ở đây không?”

“Vãi.” Ti Kiến Không trong nháy mắt nhảy ra xa một mét: "Thật hay giả vậy.”

“Giả.” Hàn Tranh nhếch khóe môi lên nhìn Ti Kiến Không: "Là tôi đẩy.”

Cậu ta nhấc ngón tay lên, nhún vai nói: “Nhưng mà, Ti Kiến Không, vừa rồi hình như dọa cậu sợ rồi, xin lỗi nha.”

“Hàn Tranh, cậu bị khùng hả?!”

Thấy Ti Kiến Không và Hàn Tranh chuẩn bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay, các bạn học gần đó lao tới ngăn cản.

Chủ nhiệm lớp vội vàng đi tới nói: "Các em đang làm gì vậy? Đã gần mười một giờ rồi, thầy đưa các em về khách sạn, nhanh chóng xếp hàng để thầy đếm số người."

Ngoại trừ ba người vừa mới rời đi, ở đây có ba mươi bảy người.

Chủ nhiệm lớp đếm lại, không biết mình có nhầm lẫn hay không, anh ấy đếm được ba mươi tám học sinh, một người đang quay lưng lại với mình, anh ấy không biết đó là ai.

Anh ấy cho rằng tối nay mình đã uống quá nhiều với học sinh trong lớp nên nhờ lớp phó Nhậm Hiểu Bình đếm lại, Nhậm Hiểu Bình nói: "Thầy, không có vấn đề gì hết, chúng ta về thôi."