Chương 14: Gặp xui xẻo

"Chúng tôi đều là bệnh nhân nằm đây, sao cô cứ hết lần này đến thăm cậu ta nhiều như vậy, không lẽ cậu ta tặng quà gì cho cô à?"

Y tá là một người phụ nữ trung niên với gương mặt hiền lành, y tá cũng cố gắng nói lý nên giọng nói càng ngày càng to: "Sao ông có thể nói như vậy chứ, người này là —— "

Nói đến đây bà ấy liền quay đầu nhìn Bạch Hứa Ngôn một chút, chàng trai ở trên giường chớp mắt nhìn bà ấy trông có vẻ rất đáng thương

Y tá hít sâu một cái khí, trong lòng tự nhủ người này đến đây vì cảm cúm nhưng lại được đưa vào ICU luôn đấy, còn có thể giống như ông sao? Nhưng đây là chuyện riêng của từng bệnh nhân nên bà ấy vẫn nuốt nửa câu sau vào trong, ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng thì không cười chút này: "Vậy đêm nay tôi đến đây để xem ông nhé."

Ông lão kia vẫn còn chưa chịu buông tha, đôi mắt thậm chí còn trừng lớn hơn giống như đang muốn nói điều gì đó, mắt thấy ông lão sắp gây chuyện với người khác. Người con ở phía sau luôn kéo tay ông lão để ngăn lại

Ngụy Văn Thanh đi qua phía họ đứng về phía trước bảo vệ y tá và Bạch Hứa Ngôn sau lưng mà không nói lời nào chỉ đứng như vậy mà nhìn thôi.

Ông lão còn muốn gây chuyện, nhưng khi thấy Nguỵ Văn Thành hạ mắt nhìn xuống, cười như không cười, chậm rãi nói: "Ông à, nơi này là bệnh viện, trong phòng đều là bệnh nhân, khi tức giận thì bệnh sẽ chậm khỏi đấy.”

Lấy vóc dáng 1mét 8 của hắn đứng ngay cạnh giường cũng cao gần bằng giá đỡ rồi, trên mặt nở nụ cười nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng.

Ba giây sau đối phương im lặng, rồi thầm thì thì thầm quay đầu sang chỗ khác

Người con xui xẻo ở bên cạnh mỉm cười nhìn về phía y tá và Nguỵ Văn Thanh gật đầu xin lỗi.

Ngụy Văn Thanh cũng không để ý tới chuyện này, đem cái bàn nhỏ ở trên giường kéo lên, rồi bảo Bạch Hứa Ngôn ăn hoành thánh.

Thuận tiện hắn cảm thán ở trong lòng rằng vẫn là do cái khuôn mặt lạnh lùng này dùng tốt

Y tá lập tức trở nên vui vẻ lúc đi còn nhìn về phía hắn nháy mắt vài cái để ra hiệu cảm ơn rồi mới rời đi. Ngụy Văn Thanh cũng gật đầu chào lại thầm nghĩ người y tá này không tồi chút nào, giúp hắn tìm giường rồi còn quan tâm chăm sóc cậu, đã vậy còn nói lời cảm ơn với hắn nữa chứ

Bạch Hứa Ngôn người lúc nãy còn đang ở giữa cơn bão táp vẫn làm như không có chuyện gì mà vẫn nhìn Nguỵ Văn Thanh mở bắt hoành thánh cho mình rồi lấy cái muỗng nhựa ra, hơi nước bốc lên phả vào mặt cậu

Cậu tháo cặp kính đã phủ đầy sương ra, sau đó múc một ít súp rồi cho vào trong miệng. Cơm cuộn rong biển với tôm khô rất thơm ngon, cả ngày trong bụng chẳng có gì cuối cùng cũng cảm thấy đói

"Cậu đã ăn chưa?" Bạch Hứa Ngôn hỏi Ngụy Văn Thanh.

"Chưa ăn. " Ngụy Văn Thanh nói, "Tôi không ăn những thứ như này."

Bỗng nhiên bầu không khí trở nên có chút ngượng ngùng, Ngụy Văn Thanh nói xong cũng kịp phản ứng lại lời hắn nói chẳng khác nào đang nói rằng bản thân hắn mua đồ mình không thích ăn đem cho Bạch Hứa Ngôn.

Mặc dù thực tế chính là như vậy.

Đối với chuyện này Bạch Hứa Ngôn cũng chẳng biết nói như thế nào, chỉ "Ồ" một tiếng, rồi dùng thìa khuấy hoành thánh lên.

Ngụy Văn Thanh đứng ở đầu giường nhìn xem thì thấy rong biển và hành lá đang chuyển động theo động tác khuấy của cậu,. Mặc dù nhất quyết không chịu thừa nhận nhưng đột nhiên hắn cảm thấy chén hoành thánh này rất thơm, điều này cũng khiến Bạch Hứa Ngôn đang ăn có chút khó chịu

Thế là bỗng nhiên hắn xoay người tiến gần đến cậu, hạ giọng nói với người trước mặt "Này, y tá kia vì sao luôn đến gặp cậu vậy?"

Bạch Hứa Ngôn có chút sững sờ, sau đó dịch xa ra một chút rồi quay đầu lại nói: "Coi chừng bệnh truyền nhiễm."

Ngụy Văn Thanh không có né tránh, cứ như vậy mà ép sát vào mặt cậu. Bạch Hứa Ngôn liền quay đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, bây giờ đang là giờ cao điểm ở dưới đường có rất nhiều xe

Cậu nhìn cái đèn xe đỏ trắng kia, rồi mơ hồ cảm thấy dường như bệnh viện với bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, lạnh nhạt nói: "Không biết, có khả năng...là do tôi đẹp trai đi."

Ngụy Văn Thanh bị nghẹn họng rồi đứng thẳng dậy, miễn cưỡng chấp nhận rằng Bạch Hứa Ngôn đang kể một câu chuyện cười, nhưng thật ra rất khó để cười được

Nhìn thấy Bạch Hứa Ngôn bưng lấy bát hoành thánh gần như bị vỡ ra thành từng miếng, đột nhiên hắn cảm thấy có chút tiếc nuối hỏi cậu: "Cậu vẫn ăn không được sao?"

Bạch Hứa Ngôn lo lắng cho cái niêm mạc mỏng manh của mình, cẩn thận múc một viên hoành thánh rồi thổi: "Không có, ăn được."

Thổi thổi, rồi lại bắt đầu ngẩn người.

Ngụy Văn Thanh thầm nghĩ đến hoành thánh, rốt cuộc cậu còn muốn làm trò gì nữa, còn muốn tôi đút ăn sao?

"Ăn được thì ăn nhanh lên, nghĩ gì thế."

Bạch Hứa Ngôn đưa hoành thánh vào miệng, rồi mơ hồ "Ừm" một tiếng.

Nghĩ ——

Lần đầu tiên cậu ăn cơm với Nguỵ Văn Thanh hình như họ cũng ăn hoành thánh.

--------------------