Chương 13: Liên quan gì đến hắn

Nguỵ Văn Thanh nghĩ có lẽ Bạch Hứa Ngôn không yêu hắn nhiều như hắn nghĩ, nhiều lắm cũng chỉ là thích ăn bún thịt dê ở căn tin lầu ba mà thôi.

Bạch Hứa Ngôn giỏi nhất chính là việc chịu đựng. Dù sao phần cứng của Nguỵ Văn Thanh vẫn không tệ chút nào, nên Bạch Hứa Ngôn không có lý do từ chối, có lẽ cũng có rất nhiều chuyện làm cậu khó chịu nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Cũng giống như việc chuẩn bị từng bữa cơm vậy, cùng hắn chịu đựng từng ngày.

Dứt khoát chia tay dễ dàng như thế sao?

Tốt xấu gì hắn còn thấy khó chịu hơn mấy ngày, nhưng năm đó Bạch Hứa Ngôn bận thi TOEFL rồi nhận được thư trúng tuyển, sau đó ngày đầu năm còn chưa tới tháng ba đã bay qua Mỹ để học lấy bằng Tiến Sĩ

Giống như chẳng có chuyện nào có thể làm chậm trễ được vậy.

Ngụy Văn Thanh nghĩ tới đây thì đã bước một chân vào cửa bệnh viện, bỗng nhiên hắn lấy lại tinh thần rồi tự giễu cợt chính bản thân mình

Không hiểu ra sao, hắn lại nghĩ Bạch Hứa Ngôn đang muốn làm cái gì, đã chia tay nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn chơi trò chơi hàn gắn lại tình cũ sao? Bạch Hứa Ngôn đã bao tuổi rồi chứ, việc có buồn sau khi chia tay hay không thì liên quan gì đến hắn

Cũng đâu phải đang quay phim thần tượng đâu, hôm nay hắn tới đây để làm Lôi Phong thể hiện phong thái của mình.

Mặc dù là bạn trai cũ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cậu chết ở trong nhà được.

Việc kinh doanh vẫn còn chưa kết thúc đâu!

Nghĩ tới chuyện kinh doanh thì hắn lại tức. Buổi sáng hôm nay liền đi ra ngoài, mà tiến độ làm việc với bên Phi Linh gần như bằng không. Lúc đối mặt với Trương Đồng Lưu thì hắn mười phần chắc chắn, nhưng khi đối mặt với Bạch Hứa Ngôn lại chết giữa đường như vậy chứ

Một nhân viên thì làm sao có nhiều tình cảm với công ty như vậy được chứ, không quan tâm bán được bao nhiêu tiền, chỉ sợ tất cả thành tích đều chỉ tính ở trên người Trương Đồng Lưu, cậu có thể nhận được bao nhiêu lợi ích với tư cách làm một nhân viên kỹ thuật cơ chứ.

Nhưng bây giờ Bạch Hứa Ngôn đang bị bệnh, quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Ngụy Văn Thanh không muốn tranh cãi với cậu về mấy cái vấn đề được mất này.

Hắn đi về phía phòng bệnh rồi bỏ lại hết những suy nghĩ ngổn ngang đó đằng sau. Khi đi ngang qua một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, hắn không nhịn được mà âm thầm bước chậm lại

Không phải hắn có sở thích nghe lén cuộc nói chuyện của người khác trên đường đi, mà là do người này rất quen mắt

Sau đó người ở bên cạnh liền hút thuốc, mở điện thoại di động ra rồi âm thanh cũng xa dần

Ngụy Văn Thanh nghe được chữ được chữ mất, hình như là người đàn ông này cần vay tiền, đang cầu xin ông nội bà nội gì đó nhưng kết quả chẳng chút khả quan nào .

Giọng nói của người đàn ông này rất dày, có mấy câu nghe không rõ cho lắm, nhưng càng nói thì càng có cảm giác giống như bị lấn át. Anh ta không có khóc lúc nói chuyện cũng chẳng rơi giọt nước mắt nào, nhưng trên mặt lại tái nhợt đi, ngập ngừng nói: "Nhưng nên làm sao bây giờ, chuyện này phải giải quyết như thế nào đấy, bác sĩ nói có ba mươi vạn thì có thể cứu được một mạng rồi."

Lời còn chưa nói xong thì anh ta đã buông điện thoại xuống trong sững sờ—— đầu kia bên kia đã cúp điện thoại rồi

Ngụy Văn Thanh đi ngang qua anh ta, không hiểu sao hắn lại có chút lo lắng, bắt đầu cân nhắc mình có nên mua bảo hiểm y tế thương mại hay không. Hắn là doanh nhân và thường xuyên tham gia các hoạt động xã giao. Mặc dù không hút thuốc nhưng hắn uống rượu khá nhiều, cho nên cần có ý thức phòng ngừa rủi ro thì an toàn hơn.

Cũng may bây giờ hắn còn khá trẻ, cũng thường có thói quen tập thể dục, hơn nửa năm nay đều đi khám sức khoẻ, ngoại trừ lương axit hơi cao ra, thì các phần còn lại đều khoẻ cả

Với tình trạng sức khoẻ của hắn bây giờ thì mua bảo hiểm y tế khá có lợi, Ngụy Văn Thanh suy nghĩ một chút chắc là bữa nào nên đến ngân hàng hỏi một chút mới được.

Nghĩ như vậy, người đã đã trở lại.

Không ngờ trong phòng đang xảy ra cãi nhau, lại là ông lão ở bên cạnh. Con trai của ông lão này chắc phải phạm sai lầm gì lớn đến vậy chứ, rốt cuộc ông lão này mắc bệnh gì vậy chứ, sao nằm ở trên giường mà vẫn tức giận được vậy

Lúc hắn đi tới thì hắn thấy, thế mà ông lão đó đang mắng Bạch Hứa Ngôn.

Nói chính xác hơn là y tá bên cạnh Bạch Hứa Ngôn