Chương 30

Qua khóe mắt, Tây Ngạn Du nhìn thấy tay áo tiên nhân bay lất phất.

Tên hoàn khố lăn đến bên cửa, có lẽ là vì say không nhẹ, không hiểu chuyện gì mà bản thân đã lăn đến chỗ này rồi, lắc lắc đầu, ném nghi ngờ ra sau đâu, lại trách cứ gọi một tiếng “tiểu mỹ nhân”, rồi đứng dậy vồ về phía giường.

Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, Lục Thiên Ánh dẫn người đứng ở cửa, cả người đầy sát khí.

Ba người dẫn sói vào phòng kia bị thuộc hạ của Lục Thiên Ánh ép quỳ ngoài cửa, bị bịt miệng nhưng vẫn cầu xin tha mạng, lại không phát ra được tiếng nào.

Tên hoàn khố khó hiểu quay đầu: “Ngươi là ai?”

Lục Thiên Ánh giơ chân, đá một cước vào cổ họng tên hoàn khố.

Rắc một tiếng, ánh mắt tên hoàn khố sửng sốt, ngay cả tiếng kêu rên cũng chưa kịp thốt ra đã lập tức ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Ba người liều mạng giãy dụa kia, bị dọa sợ ngây dại, ngồi bệt xuống đất.

Ánh mắt Lục Thiên Ánh lạnh lẽo, cúi đầu lạnh lùng nhìn thi thể tên hoàn khố.

Tây Ngạn Du nằm trên giường: “…”

Giọng điệu Lục Thiên Ánh lạnh lẽo như ngày đông rét buốt: “Đem xuống.”

Ba người kia cũng bị thuộc hạ lôi đi như thi thể tên hoàn khố.

Đóng cửa lại, Lục Thiên Ánh đứng nguyên tại chỗ.

Hàng năm thường xuyên trà trộn trong đêm và gϊếŧ chóc, thời khắc này, Lục Thiên Ánh chẳng những không có phản ứng như người thường, mà có chút sôi sục hừng hực.

Bình thường sau khi gϊếŧ chóc, hắn ta cũng sẽ tìm mỹ nhân trải qua đêm xuân, mỹ nhân ở ngay trước mắt…

Một lúc lâu sau, hắn ta mới cất bước, đi đến bên cạnh Tây Ngạn Du, kiềm chế du͙© vọиɠ sục sôi, giọng nói khàn khàn: “Sợ không?”

Không có đáp trả gì.

Lục Thiên Ánh ngồi bên giường, phát hiện Tây Ngạn Du đã nhắm mắt ngủ rồi.

Hắn ta nghĩ Tây Ngạn Du bị dọa sợ nên ngất đi, bèn bắt mạch, phát hiện ra là ngủ mất.

Tiếng động lớn như vậy mà cũng không tỉnh sao?

Lục Thiên Ánh im lặng một lúc, ôm Tây Ngận Du đến hậu viện, sắp xếp một phòng mới cho Tây Ngạn Du ở dưới lầu hắn ta, cho người đem giường vào rồi ngồi bên giường.

Ánh đèn trong phòng vàng ấm.

Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng rung động.

Du͙© vọиɠ khó cưỡng, máu huyết sục sôi.

Hắn ta vươn tay xoa đầu Tây Ngạn Du, sau đó đến mắt, ánh mắt nhìn gương mặt Tây Ngạn Du khó mà dời đi, dần dần mê mụi.

Bỗng nhiên, hắn ta bừng tỉnh, kết quả phát hiện…

Hiện tại cảm giác gì đó đều tan thành mây khó, phản ứng thân thể cũng khôi phục lại bình thường.

Cả người tinh thần thoải mái, không có chút tạp niệm gì…

Lục Thiên Ánh ngây người, vẻ mặt kỳ lạ…

Chuyện này… Trước giờ chưa từng xảy ra.

Như nghĩ đến gì đó, Lục Thiên Ánh nhắm mắt lại, quyết định tắm rửa thay y phục rồi quay lại.

Lúc quay lại, ánh mắt Lục Thiên Ánh lại tràn ngập du͙© vọиɠ, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt ngủ say của Tây Ngạn Du, rõ ràng là dáng vẻ khiến quân tử không thể đề phòng, bỗng nhiên tất cả du͙© vọиɠ đều tiêu tan.

Bỗng chốc trở nên…

Thanh tâm quả dục.

Có lòng mà không có sức.

Lục Thiên Ánh bắt mạch cho mình, sắc mặt lập tức thay đổi, đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng bất ổn.

Sắc mặt hắn ta kỳ lạ, cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du một lúc rồi quay người rời đi.

Tuy bước chân trông vẫn vững vàng như ngày thường, nhưng bóng lưng không hiểu sao lại có hơi hoảng hốt.

Thấy vậy, Vân Lâm Quân như có suy nghĩ, đi đến bên giường, nhỉn Tây Ngạn Du.

Lúc lâu sau, khẽ nhắm mắt cười nói:

“Đáng sợ đáng sợ.”

Ngày thứ ba, hai ngày nghỉ Lục Thiên Ánh cho Tây Ngạn Du đã hết, nhưng cũng không ai đến tìm cậu tập luyện, vì thế cậu như lẽ đương nhiên lại lười biếng, đến phòng nghỉ ngơi phơi nắng.

Ninh Chiếu và Ngọc Thanh Sương đều không xuất hiện, hôm đó ngoại trừ ba tên dẫn sói vào phòng, còn xử lý thêm mấy người, trong lầu bỗng chốc đã an phận hơn nhiều.

Một thiếu niên bên cạnh Tây Ngạn Du nhỏ giọng nói với mấy người xung quanh: