Chương 6

Chương thứ sáu: Hội trưởng hội học sinh gặp biếи ŧɦái

18.

Sinh nhật Trình Phong là ngày mùng 2 sau Tết Nguyên Đán.

Trình Phong cùng Duẫn Từ ra ngoài ăn cơm, Duẫn Từ tặng hắn một cái khăn làm quà sinh nhật, cậu cũng mua cho mình một cái giống vậy nhưng khác màu. Trình Phong nghĩ muốn chụp lại mấy tấm ảnh, lại nhận ra đã bỏ quên điện thoại ở lớp.

Bọn họ vội vã chạy trở về, thấy quanh chỗ ngồi Trình Phong là một đống người, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn. Đến khi phát hiện Duẫn Từ ở phía sau thì ánh mắt càng trở nên kỳ lạ.

Thì ra có nữ sinh nhân lúc Trình Phong không có trong lớp lén lút nhét quà tặng vào trong ngăn bàn hắn, bởi vì trước giờ hắn chưa từng nhận quà của ai cả . Kết quả lại phát hiện Trình Phong bỏ quên điện thoại trong ngăn bàn.

"Trình Phong cậu và hội trưởng quan hệ tốt nhỉ, ha ha. . . . . ." Gượng cười, vô cùng lúng túng chào hỏi.

Trình Phong cau mày giật lấy điện thoại di động, nói: "Các cậu cấm nói lung tung, chúng tôi là bạn tốt. . . . . ."

"Tôi và Trình Phong là tình nhân." Lúc Duẫn Từ nói câu này, mọi người, bao gồm cả Trình Phong bị dọa sợ đến ngây người. Cậu thoải mái kéo tay Trình Phong: "Chuyện này không thích hợp công khai lung tung, mong mọi người thay tôi giữ bí mật."

Bọn họ lúc này miệng há to, cằm như muốn rơi xuống đất.

Trình Phong hỏi Duẫn Từ: "Cậu say rượu còn chưa tỉnh à? Chuyện như vậy mà cũng có thể nói lung tung?"

Duẫn Từ không quan tâm nói: "Sau kỳ nghỉ đông tôi đã không còn là hội trưởng hội học sinh rồi, loại chuyện như vậy, nói ra cũng không có ảnh hưởng gì đến tôi."

Trình Phong hừ một tiếng nói: "Tôi nói cái này à? Ai nói chúng ta là tình nhân? Tôi là chủ nhân của cậu."

Duẫn Từ cười nói: "Dạ, chủ nhân."

Trình Phong trừng mắt: "Xem ra gần đây cậu thiếu hơi tôi rồi. . . . . ."

19.

Duẫn Từ chỉ uống một ly rượu, cố gắng ở lại hoàn thành công việc rồi chợp mắt nghỉ ngơi.

Hội trưởng hội tuyên truyền nói với mọi người, hội trưởng gần đây quá mệt mỏi, vừa lúc hắn có việc bận nán lại đôi chút, đến lúc xong việc sẽ đánh thức hội trưởng cùng nhau rời đi. Cho nên trong phòng họp hội học sinh chỉ còn lại hai người.

Hội trưởng hội tuyên truyền càng lúc càng tiến lại gần Duẫn Từ đang ngủ say.

Hội trưởng hội tuyên truyền bế Duẫn Từ đặt lên bàn, cởϊ áσ khoác, đẩy áσ ɭóŧ lông màu trắng của cậu lên, phát hiện hai dụng cụ trong suốt bám chặt trên núʍ ѵú.

"Thật xứng đáng với danh hiệu "da^ʍ nam" mà. . . . ."

Hắn giật một hồi mới đem được hai vật kia xuống, do bám chặt khi kéo xuống còn phát ra âm thanh .

Duẫn Từ nhíu mi, mở mắt. Cậu thấy mặt hội trưởng hội tuyên truyền rất gần mình, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, cậu nói: "Vương Vũ Thanh, cậu làm gì vậy?"

Những lời này nói ra vốn nên nghiêm nghị, nhưng giọng cậu khàn khàn , hết sức êm tai. Thật mềm giống như tay chân của cậu.

Vương Vũ thanh cười hắc hắc: "Hội trưởng, cậu còn giả bộ thanh cao ngọc khiết à, cậu nhìn xem trên núʍ ѵú cậu là cái gì? Cậu xem nhìn có khác gì cái bình phong của Trình Phong không, ngày ngày không biết bị hắn chơi đến chết đi sống lại bao nhiêu lần? Lẳиɠ ɭơ."

Duẫn Từ đanh mặt, lạnh lùng nói: "Cút ngay."

Vương Vũ Thanh làm như không nghe thấy, đưa tay cởi cái quần cậu ra, lộ ra qυầи ɭóŧ, lập tức thở dài nói: "Hội trưởng, cậu thật sự bị chơi sao."

Qυầи ɭóŧ bị xé rách ra một cái lỗ, lộ ra hậu huyệt , trong hậu huyệt có nhét một cây gậy tròn màu đen, thoạt nhìn rất thô, đem nếp nhăn quanh hậu huyệt kéo căng ra.

Duẫn Từ cảm thấy may mắn hôm nay chỉ bị lộ ra mông, bí mật đằng trước của cậu chưa bị bại lộ. Thực tế, hoa huyệt của cậu cũng đang cắm một cây gậy thô to, vừa khít với hoa huyệt, hơn nữa còn không ngừng chuyển động, không rút ra làm cậu cương nhưng không thể bắn . Trình Phong thường nói cậu rất khít nên kẹp hắn phát đau, cho nên gần đây khi đi học cũng phải nhét dụng cụ này kia, trước sau xoa bóp, vì mùa đông mặc nhiều quần áo nên không dễ phát hiện, hơn nữa nếu như Trình Phong đột nhiên muốn, rút ra gậy tự sướиɠ , cửa huyệt nhất thời hé ra chưa kịp khép vào, như vậy có thể dễ dàng cắm vào.

Vương Vũ Thanh nhìn thấy quang cảnh trước mặt lòng kích động không thông, từ bỏ ý định cởi nốt qυầи ɭóŧ của Duẫn Từ, mà tách hai chân cậu gác lên vai, mặt tiến sát lại hậu huyệt của cậu, tham lam hít lấy.

"Nhất định là Trình Phong chơi cậu rất sảng khoái nhỉ? Nếu không hội trưởng cao cao tại thượng của chúng ta làm sao có thể giống như gái điếm tùy thời cho hắn đùa giỡn cơ chứ? Hay là nói -- chỉ cần có người chơi cậu, cậu sẽ mở chân hoan nghên hắn?" Duẫn Từ "A" một tiếng rêи ɾỉ, ngửa đầu ra sau thở dốc, nguyên nhân là do Vương Vũ Thanh đang liếʍ láp điểm nổi lên ngoài hậu huyệt của cậu.

Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ quanh một nếp uốn gồ lên ngoài hậu huyệt, ngón chân Duẫn Từ cuộn tròn lại, liều mạng khống chế mình, một khi động tình hoa huyệt sẽ chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ , như vậy bí mật của cậu sẽ không giữ được nữa. . . . . .

Duẫn Từ rêи ɾỉ như khích lệ Vương Vũ Thanh, hắn tự tay rút ra gậy xoa bóp, dùng đầu lưỡi linh hoạt gian da^ʍ hậu huyệt Duẫn Từ!

Hắn chụt chụt từng chút tiến sâu vào trong hậu huyệt, đem chỗ vốn đã ướt nhẹt dâʍ ŧᏂủy̠ càng liếʍ lại càng thêm ướt.

Không được. . . . . . Không nhịn được. . . . . .

Hoa huyệt sùng sục bắn ra dâʍ ŧᏂủy̠.

"Chuyện gì xảy ra, sao bỗng nhiên lỗ mũi nhạy cảm, phảng phất mùi khai. . . . . ." Vương Vũ Thanh nghi ngờ miệng làu bàu.

Trước mắt Duẫn Từ tối sầm lại: xong, xong rồi. . . . . .

Cậu đang lúc tuyệt vọng, tóc Vương Vũ Thanh bị kéo mạnh lôi dậy, chạm mặt hắn là một đấm đủ gãy sống mũi: "Đm, vợ tao mà mày cũng dám động vào!"

Vương Vũ Thanh còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã hứng chịu mấy đấm nặng nề, đánh cho hắn mắt nổ đom đóm, sưng mặt sưng mũi, đứng không yên tựa vào ghế thở gấp, khuôn mặt hoảng sợ muốn chạy trốn.

Trình Phong chưa cho hắn cơ hội này, đi tới một cước đạp cái ghé vào góc tường, vừa đạp một cái ghế ngang qua, Vương Vũ Thanh hoàn toàn không dám động.

Thời điểm hắn quay đầu lại nhìn Duẫn Từ, Duẫn Từ đang luống cuống tay chân kéo quần lên, dù thuốc mê cũng đã dần tan hết, nhưng sức lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nắm cạp quần nhưng kéo mãi không được, gấp đến độ vành mắt đều đỏ, mang theo tiếng nước nở nói: "Tôi không kéo được, xin lỗi, chủ. . . . . ."

Trình Phong che miệng cậu không cho nói tiếp, giúp cậu mặc quần, lại kéo áo lông xuống, khoác áo khoác lên.

Thời điểm kéo khóa áo khoác lên, một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống tay Trình Phong, Trình Phong ngẩng đầu, Duẫn Từ đáng thương nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi. . . . . ."

Trình Phong trong lòng rất phiền não, mắng cậu: "Khóc cđg, đi theo tôi."

Trước khi lôi kéo Duẫn Từ đi, cũng không quên cảnh cáo Vương Vũ thanh: "Mày giữ kín cái mồm mày cho tao, mày mà dám nói chuyện này ra ngoài, tao đánh cho mày nhập viện mấy tháng chưa nói, mẹ mày cũng phải đến nhà tao khóc lóc cầu xin, mày có tin hay không?"

Nhìn Vương Vũ Thanh hoảng sợ gật đầu, Trình Phong lôi kéo Duẫn Từ: "Đi, nhìn cc."

20.

Trở lại phòng ngủ việc đầu tiên Duẫn Từ làm là chạy vào nhà tắm.

Cậu dùng lực kỳ cọ hoa huyệt, rửa đi sạch dâʍ ɖị©ɧ, ngón tay cắm vào hậu huyệt, liều mạng muốn che đi nước bọt cùng dâʍ ŧᏂủy̠ ban nãy.

Bị cái loại người này liếʍ hậu huyệt, còn chảy dâʍ ŧᏂủy̠. . . . . . Cậu thật sự là đê tiện nhất trên đờu!

Trình Phong đã từng nói, hắn ngại bẩn, đồ hắn đang sử dụng không muốn cùng người khác chia sẻ. Thật vất vả mới khiến hắn chịu chấp nhận quan hệ với một mình cậu, chẳng lẽ nhanh như vậy sẽ phải kết thúc sao?

Cậu không muốn kết thúc. . . . . . Từ lúc cậu bị Trình Phong phát hiện ra bí mật của mình trong nhà tắm, cậu chưa một lần nghĩ đến việc kết thúc.

Duẫn Từ nước mắt lăn dài, rất nhanh bị nước rửa trôi.

Trình Phong đẩy cửa ra hỏi cậu: "Tắm gì lâu vậy?"

Duẫn Từ run lên, quay đầu nhìn, nhẹ giọng gọi: "Chủ nhân. . . . . ."

Trình Phong vừa nhìn cái bộ dáng kia biết là vừa khóc rồi, đưa tay đem cậu kéo ra ngoài, tắt nước.

"Khóc cái gì?" Trình Phong thô bạo dùng khăn lau tóc cho cậu: "Hội trưởng không phải cũng rất sướиɠ sao? Thời điểm kéo quần cho cậu, tay tôi dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠."

"Không phải, tôi không cố ý. . . . . . Xin lỗi. . . . . ." Duẫn Từ vừa nghe, nhìn Trình Phong vẻ mặt cáu kỉnh, nước mắt lại bắt rơi xuống: "Tôi rất hối hận, tôi đã cố nhịn, nhưng nó không chịu nghe lời."

"Tốt lắm tốt lắm." Trình Phong bất đắc dĩ, tay cũng thả lỏng ra: "Tin được hay không đây."

Duẫn Từ khóc thút thít kéo tay hắn chạm vào vật phía dưới: "Chủ nhân, xin lỗi, hoa huyệt không có bẩn, người có thể dùng nó không?"

Trình Phong chạm tay vào hoa huyệt của Duẫn Từ, nơi đó vừa được rửa qua, lại gặp gió nên có chút lạnh, hắn chạm vào nơi mềm nhũn lành lạnh, thở dài, cởi xuống áo khoác của mình bao lấy cậu: "Cứ như vậy đứng ở sân thượng cậu cũng không sợ cảm mạo, tốt lắm, tôi biết -- không phải lỗi của cậu."

Duẫn Từ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ướŧ áŧ nhìn hắn.

Thật ra đối với Trình Phong ánh mắt này hắn không thể chống đỡ nổi. Hắn vốn đang tức giận, tức giận vì nói một câu "vợ của tao mà mày cũng dám động" , nhìn dáng vẻ Duẫn Từ lúc này cũng biết cậu bối rối nên không nghe thấy, chính hắn cũng không hiểu sao có thể nói ra mấy lời như vậy.

-- rõ ràng là chính miệng mình nói ra, yêu với những thứ linh tinh thật khiến người ta cảm thấy nhàm chán, là vì phát hiện bí mật khó nói này kia mới phát sinh quan hệ, kết quả người ta còn biết điều một chút làm công cụ tìиɧ ɖu͙©, vậy mà hắn lại đi trước một bước - động tâm rồi?

Cho dù không cam lòng, Trình Phong tự nhận mình cũng không phải loại hèn nhát không dám thừa nhậnđem Duẫn Từ kéo đến bên giường, tách chân cậu ra nhìn một chút, hỏi cậu: "Bị liếʍ huyệt có thích không?"

Duẫn Từ nghẹn ngào nói: "Không có, chủ nhân, tôi cảm thấy rất hối hận, tôi không phải cố ý. . . . . ."

"Không cho khóc." Trình Phong mắng một câu, ôm Duẫn Từ tách chân ra, khiến cho hai huyệt đều mở ra hướng lên trời.

"Thế như này?" Trình Phong hỏi.

"A. . . . . . Chủ nhân. . . . . . Chủ nhân, không nên. . . . . ." Duẫn Từ trong nháy mắt rêи ɾỉ thành tiếng, giọng nói mang theo chút ma mị.

Thì ra Trình Phong nhẹ nhàng đưa lưỡi, liếʍ láp hoa huyệt đang lộ ra.

Duẫn Từ miệng nói không được, nhưng hoa huyệt lập tức phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ chứng minh tất cả.

Trình Phong càng liếʍ càng sâu, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ mặt Duẫn Từ. Duẫn Từ cắn môi đè nén thanh âm, nhưng trong mắt đầy nước, gương mặt đỏ lên, đôi môi hé mở, rõ ràng là bộ dáng thích vô cùng.

Trình Phong lui ra ngoài một chút, hàm răng nhẹ nhàng há miệng cắn nhẹ hột l*: "Nói thật, có thích không?"

Duẫn Từ "A" một tiếng, kịch liệt thở dốc. Mặc dù Trình Phong ghét bỏ hậu huyệt cậu bẩn, nhưng hắn lại liếʍ hoa huyệt của mình! Đây là chuyện trước đây cũng không dám nghĩ!

"Thích. . . . . . Thoải mái. . . . . ." Duẫn Từ nhắm tịt hay mắt, run rẩy đáp: "Chủ nhân liếʍ thật thoải mái, cắn tôi thật là thích a, a a, hảo bổng . . . . . . van xin chủ nhân cho ta nhiều hơn, liếʍ sâu hơn vào bên trong, rất thư thái, cho tới bây giờ cũng chưa từng thoải mái như vậy. . . . . . Chủ nhân, chủ nhân. . . . . ."

Trình Phong mặc dù rất có cảm giác thành tựu, nhưng vẫn có chút hơi khó chịu: công hắn điều giáo lâu như vậy , Duẫn Từ thích hắn hay thích vật kia của hắn hơn?

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, nghĩ đến lúc trước, hắn cũng chẳng bao giờ vì cậu mà liếʍ hậu huyệt cho dù đã cầu xin nhiều lần đi chăng nữa.

Hắn ở chỗ hai bên âm thần giao nhau tìm được một hạt đậu, dùng lưỡi lướt nhẹ qua, đã có thể khiến Duẫn Từ sướиɠ đến run lên, nếu như cắn xuống, chẳng phải Duẫn Từ sẽ vì sướиɠ mà ngất đi sao?

Ừm, dù sao cũng do Duẫn Từ nói, thử một chút cũng không sao --

"A --! Chủ nhân! Chủ nhân cắn tôi đi a a a. . . . . ." Duẫn Từ cả người run lên , khó có thể tự chủ được rên lên: "Âm hạch dâʍ đãиɠ bị chủ nhân cắn lấy. . . . . . Vừa đau vừa sướиɠ, sắp lên trời rồi. . . . . . A a a nếu bị cắn đứt, không còn âm hạch dâʍ đãиɠ rồi, hu hu hu. . . . . ."

"Không có cắn rụng, giữ lại cho cậu đây." Trình Phong ngẩng đầu lên, leo đi trao cho Duẫn Từ một cái hôn: "Tiểu Từ đừng khóc."

Duẫn Từ hai mắt mông lung nhìn Trình Phong, giống đứa trẻ ngoan ngoãn hỏi: "Chủ nhân, tôi không khóc, chủ nhân đừng, đừng chê tôi bẩn. . . . . ."

Trình Phong trong lòng mềm nhũn, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Đừng gọi chủ nhân, gọi tên tôi."

Duẫn Từ hai mắt trừng lớn,qua hồi lâu mới đứt quãng gọi: "Trình, Trình Phong. . . . . ."

Trình Phong lui xuống liếʍ huyệt của cậu: "Ừ."

"Trình Phong. . . . . . Trình Phong. . . . . . A Phong. . . . . ."

"Tôi đây." Trình Phong có thể cảm giác được, Duẫn Từ kêu một tiếng, hoa huyệt lại co rút đặc biệt lợi hại, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy tràn ra bên ngoài, hắn uống một hớp, mùi tanh nồng nhàn nhạt, nhưng cũng không khó uống.

Hắn hé miệng, dùng sức ngậm hết hoa huyệt vào trong miệng, hút một hơi thật dài.

"A a. . . . . . Bắn. . . . . . Muốn bắn. . . . . ."

Trước mắt Duẫn Từ trở nên sáng chói, đứng thẳng người dậy, bắn ra dòng da^ʍ thuỷ thật nhiều thật lâu.

======

Còn hai chương nữa là hết quyển I. Chuyển qua quyển II với cp khác.

Không biết có ai mong chờ k nhỉ =))) mình lầy lội như vậy liệu còn ai nhớ k

( Vì có một số trang cop tự động truyện ra ngoài, nên một số chương mình sẽ để chế độ RIÊNG TƯ chỉ những ai THEO DÕI MỚI ĐỌC ĐƯỢC mong mọi người thông cảm. Mình không muốn thế nhưng trộm cắp như rươi ahuhu )