Chương 2

Tần Trinh Di không muốn thực hiện hôn ước vì nàng đã thích ân nhân đã từng cứu mạng vài năm trước.

Khi đó nàng đang đi chơi thì gặp phải một tên sơn tặc, để trốn tránh sơn tặc, nàng phải nhảy xuống vực, bị gãy mất một chân, mắt cũng bị thương không thể nhìn thấy, nàng nằm trên nền đất lạnh lẽo, nội tâm vô cùng hoảng sợ, chính ân nhân của nàng đã cứu nàng, cũng chăm sóc nàng rất tốt.

Tuy rằng không biết ân nhân của mình trông như thế nào, nhưng dưới sự chăm sóc dịu dàng của hắn, nàng đã yêu hắn sâu đậm, tuy nhiên sau khi thấy nàng khỏe lại, hắn đã đưa nàng về nhà mà không tiết lộ tên họ. Chỉ nói rằng có duyên sẽ gặp lại.

Thế nhưng nàng còn chưa tận mắt nhìn thấy ân nhân của mình, cho dù có gặp thì làm sao có thể nhận ra được?

Vì vậy, trước khi rời đi, nàng đã lặng lẽ lấy đi một nửa ngọc bài từ ân nhân của mình.

Sở dĩ nói nửa chiếc là vì ngọc bài đó có hình chim uyên ương, hai mảnh ghép lại với nhau sẽ tạo thành một mặt ngọc bội hoàn chỉnh.

Chỉ cần tìm được nửa mặt dây chuyền ngọc còn lại, nàng sẽ biết vị ân nhân của mình là ai.

Thế nhưng mò kim đáy biển có bao giờ là dễ dàng?



Nửa tháng sau.

Cảnh Dương Thành gió lặng nắng đẹp, bầu trời không một gợn mây.

Một chiếc xe ngựa đang chậm rãi tiến vào thành.

Cơn gió nhẹ thổi tung rèm xe, lộ ra khuôn mặt thanh tú như bạch ngọc.

——Là công tử Thẩm gia Thẩm Ân đến để thực hiện hôn ước.

"Công tử, dù sao Thẩm gia chúng ta đã khác xưa, không biết chuyến đi này có thuận lợi hay không." Người hầu Tiểu Lục có chút lo lắng nói.

“Mặc dù cha ta trước lúc lâm chung đã yêu cầu ta đến đây để hoàn thành hôn ước, nhưng Tần gia nếu không muốn gả tiểu thư cũng là điều dễ hiểu. Dù sao Thẩm gia bây giờ cũng suy tàn, ta cũng chỉ là một kẻ mù lòa, gả cho ta quả thật cũng là chịu ủy khuất.” Trên miệng Thẩm Ân vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói: "Nếu bọn họ không muốn thực hiện hôn ước, vậy thì mọi người liền nói rõ ràng, dứt khoát hủy bỏ hôn ước đi."

"Công tử..." Tiểu Lục nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên mặt Thẩm Ân và đôi mắt trống rỗng kia, trong lòng không khỏi khó chịu.

Xe ngựa dừng lại trước Tần phủ tráng lệ.

“Công tử, cẩn thận.” Tiểu Lục cẩn thận đỡ Thẩm Ân xuống xe.

Quản gia Tần phủ nhìn người đang bước xuống xe cứ ngỡ nhìn thấy thần tiên, không khỏi có chút giật mình.

Vị công tử có tướng mạo thanh tao, đôi mắt dịu dàng, mặc một thân thanh y càng làm nổi bật lên vẻ đẹp giống như mỹ ngọc thành tiên và khí chất không nhiễm khói bụi của y.

Chỉ là mỹ ngọc này lại có khuyết điểm, quản gia nhìn đôi mắt xinh đẹp nhưng trống rỗng của Thẩm Ân, không khỏi nghĩ, thật đáng tiếc.

Hắn bước tới hỏi: "Đây chắc chắn là Thẩm gia công tử Thẩm Ân phải không? Xin mời ngài vào, gia chủ của chúng ta đã đợi rất lâu rồi."

Quản sự dẫn Thẩm Ân và người hầu vào bên trong.

Thẩm Ân vừa vào cửa, trong mắt Tần Văn Uẩn và Tần Quân Tung đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thái độ ban đầu của họ đối với sự xuất hiện của Thẩm Ân tuy không có khinh thường, nhưng cũng không mấy quan tâm, dù sao muội muội cũng đã có ý trung nhân, việc kết hôn với người này phần lớn không có khả năng.

Chỉ khi thực sự gặp được người thật, họ mới biết thế nào là có dung mạo tuyệt thế, khí chất phi thường.

Trái tim không tự chủ bất giác đập thình thịch trong l*иg ngực, khao khát từ sâu thẳm trong lòng dâng lên muốn chiếm lấy người này làm của riêng. Hai người nhìn Thẩm Ân bằng ánh mắt hung hãn như diều hâu, nếu Thẩm Ân có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị ánh mắt đáng sợ trong mắt này dọa sợ.