Chương 1

Kinh Dương Tần Gia là một thế gia nổi bật nhất ở Kinh Dương Thành. Nguồn gốc của nó có thể bắt nguồn từ nhiều triều đại trước đây, giang sơn suy thịnh đã mấy lần đổi chủ nhưng Tần gia vẫn đứng vững như núi thái sơn không đổ, thực sự là một gia tộc nghìn năm tuổi.

Kể từ khi gia chủ Tần gia qua đời vào năm trước, Tần gia hiện tại do ba vị thiếu chủ cùng nắm quyền kiểm soát.

Trong phòng hội nghị Tần gia.

Lúc này, ba người đang thảo luận về cuộc hôn sự cho muội muội duy nhất của bọn họ là Tần Trinh Di.

“Bên phía Thẩm gia đã truyền thư đến, nói rằng công tử của Thẩm gia Thẩm Ân sẽ sớm đến đây để thực hiện hôn ước.” Người lên tiếng là đại công tử Tần gia, Tần Đoan Túc. Hắn có khuôn mặt ngay thẳng đoan chính, đường nét sâu thẳm, lông mày hình kiếm, một đôi mắt hẹp đen như mực, giữa hai lông mày có một cảm giác uy nghiêm.

Khế ước hôn nhân giữa Thẩm gia và Tần gia là do ông nội của hai nhà lập ra, ông nội Thẩm gia từng cứu mạng ông nội nhà họ Tần nên Tần gia đã thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý định hôn ước.

Lúc đó Thẩm gia cũng là một danh gia vọng tộc, nổi tiếng có cuộc sống xa hoa qua nhiều thế hệ, tuy không bằng Tần gia nhưng vẫn là môn đăng hộ đối, tuy nhiên, sau khi tổ phụ của Thẩm gia qua đời, Thẩm gia càng ngày càng sa sút, hiện tại đã suy tàn, không thể so sánh được như trước đây.

Nhị công tử Tần Văn Uẩn của Tần gia, bề ngoài phong thần tuấn lãng hiền lành nhưng thực chất tâm địa đen tối, hắn ta thản nhiên cầm tách trà lên, dùng nắp lau chùi mép cốc rồi thổi nhẹ: “mối hôn sự này dù sao cũng đã được định sẵn từ lâu rồi, mặc dù Thẩm gia hiện tại đã suy tàn, nhưng nếu Thẩm công tử là một người đàn ông tốt, việc gả Di Nhi cho hắn không phải là không thể.”

"Nhưng ta nghe nói Thẩm Ân là một người mù không nhìn thấy đường, chỉ sợ Di Nhi gả cho hắn sẽ chịu oan ức." Tam công tử Tần Quân Tung của Tần gia, dung mạo cực kỳ phong lưu, đôi mắt hoa đào hàm chứa đầy tình ý.

Lúc này, Tần Trinh Di nghe được người hầu nói chuyện này, vội vàng từ bên ngoài đi vào, vừa chạy vừa hét lớn: "Đại ca, nhị ca, tam ca, muội không muốn kết hôn!"

Tần Quân Tung nhìn Tần Trinh Di mỉm cười, đôi mắt đa tình kia hơi nheo lại, thâm ý nói: "Di nhi là vẫn chưa từ bỏ vị ân công kia sao?"

Hai má Tần Trinh Di hơi đỏ lên, sau đó nàng nói: “Trừ ân nhân của muội ra, muội không muốn cưới ai cả!”

"Chỉ là Di Nhi, nếu như tìm được người đó thì dễ nói, nhưng tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm ra được, không thể cứ như vậy chờ đợi phải không?" Tần Văn Uẩn cau mày hơi bất lực nói.

“Nếu không tìm được hắn, vậy đời này muội sẽ không bao giờ kết hôn nữa!” Tần Trinh Di cứng đầu cứng cổ nói.

"Nói nhảm." Ánh mắt Tần Đoan Túc tối sầm.

"Đại ca đừng tức giận. Nếu Di Nhi muội muội không muốn kết hôn thì không kết hôn nữa. Gia đình chúng ta cũng không phải là không nuôi nổi." Tần Quân Tung cười nói.

"Chỉ là Thẩm công tử kia..." Tần Đoan Túc khẽ cau mày.

Tần Quân Tung nói: "Đợi hắn đến rồi xem tình hình trước đã, cùng lắm thì bồi lễ xin lỗi, đưa cho hắn một khoản lễ bồi thường, như vậy mối hôn sự này cũng sẽ hủy được."

“Lúc Thẩm công tử đến chắc ta không có ở nhà, chuyện này hai người có thể giải quyết được. Dù sao Thẩm gia cũng rất tốt với nhà chúng ta, cho dù không thể trở thành thông gia thì chúng ta cũng phải lễ nghi chu toàn, không được thất lễ.” Tần Đoan Túc bởi vì chuyện gia tộc nên cần phải đi xa một chuyến, ít nhất phải một tháng mới có thể trở về.

"Biết rồi." Tần Văn Uẩn cùng Tần Quân Tung đồng thanh đáp.