Chương 8: Một đêm N+1 lần

"Đừng… Vãn Khanh, đủ rồi … dừng lại đi…"

Tô Vãn Khanh mắt điếc tai ngơ, gác đôi chân trắng nõn của nàng lên vai cô, đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng ra vào nơi hang động ướŧ áŧ. Có mấy lần cô thậm chí muốn dùng ngón tay để nâng tiếng thét không thể khống chế của Thẩm Mộng Nhan cao hơn nữa, cô muốn nàng triệt để sụp đổ.

Thế nhưng cô vẫn nhịn được, cô không muốn làm đến phân nửa phải gọi xe cứu thương, móng tay dài vậy cũng không phải dùng để làm đồ trang trí.

Hai tay Thẩm Mộng Nhan đã không còn sức để cào cấu ghế sô pha, người nàng mềm nhũn nằm gọn trên chiếc nệm êm ái, giọng nói khàn đặc cực điểm, nàng ngay cả nói cũng không ra tiếng.

Thân thể không biết là lần thứ mấy bị chiếc lưỡi nóng hổi kia nắm giữ, nhưng mỗi lần đều giống như có một dòng điện cực mạnh chạy qua người, khiến thân thể mệt mỏi đến rã rời của nàng lần nữa khai mở.

"Thật sự là không muốn nữa?" Tô Vãn Khanh không báo trước thu hồi lưỡi mình lại, chiếc lưỡi bởi vì duỗi quá lâu cũng có chút tê tê. Hoa cốc đua nở vẫn còn đang đắm chìm trong kí©ɧ ŧìиɧ rực lửa, Tô Vãn Khanh nhẫn tâm để nàng lại trong ngọn lửa dày vò, để hai cánh hoa hồng khai mở tuông trào dòng thuỷ quang, xuất ra mật ngọt bàn bạc.

"Vãn Khanh, em…" Đôi mắt Thẩm Mộng Nhan tràn ngập hơi nước nhìn người đang quỳ gối giữa hai chân nàng, nhận thức mơ hồ nhưng nàng vẫn không quên đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch của hai người không có tình cảm với nhau, cô muốn thân thể nàng, nàng muốn sự chống đỡ từ cô.

Cho nên dù thân thể phát sinh du͙© vọиɠ đến mức nào, Thẩm Mộng Nhan vẫn cắn chặt răng không rên lên một tiếng, nàng không thể mở miệng cầu xin cô.

"Em vẫn cứng đầu như vậy, muốn cái gì thì nói ra không tốt sao." Tô Vãn Khanh nhíu đôi chân mày lại, chỉ là trong đôi mắt không nhìn ra lấy một tia tình cảm. Đầu lưỡi cô đang ở đùi nàng chậm rãi liếʍ láp, nhẹ nhàng trêu đùa vòng ngoài nơi mẫn cảm của nàng.

Dĩ nhiên không thể để Thẩm Mộng Nhan đè nén du͙© vọиɠ xuống, mà buộc nàng bật ra những tiếng rêи ɾỉ, thân thể bộc phát run rẩy kịch liệt. Nơi đó, đều mong đợi đến chua xót, dù không cần nhìn cũng biết tràng cảnh nhất định vô cùng dâʍ ɖu͙©.

Tiểu hồ ly vừa bướng bỉnh vừa mê người, Tô Vãn Khanh khẽ cười sự ngây thơ của nàng. Cô vùi đầu xuống, chiếc lưỡi mềm xuyên vào hang động hoa không chút lưu tình, đầu lưỡi đàn áp vào trong hai cánh hoa của nàng, thỉnh thoảng dùng sức.

"Ưnnn, ưnnn… ahhhh…" Đôi chân mày tinh tế của Thẩm Mộng Nhan gắt gao cau lại, sự ra vào quá nhanh bên dưới nhanh chóng làm nàng mê muội. Hai tay tìm kiếm đầu Tô Vãn Khanh, vò nát đầu tóc cô như trút căm phẫn.

Vách hang bên trong hút chặt lấy đầu lưỡi của cô, muốn cô tiến vào nơi sâu nhất. Mang nàng lại lêи đỉиɦ một lần nữa, vách động bắt đầu co thắt dữ dội, gắt gao kẹp chặt lưỡi cô. Tô Vãn Khanh lại đột nhiên thu hồi đầu lưỡi, cô cười ngước đầu lên, đặt tình thế ép Thẩm Mộng Nhan phải chịu khuất phục.

"Khanh… đừng, đừng làm vậy…" Thân thể Thẩm Mộng Nhan ưỡn cao lên, bên dưới nóng rực như sắp phát hoả, thế nhưng người duy nhất có thể dập ngọn lửa đó lại đang nhìn nàng cười, ngoảnh mặt làm ngơ nhìn nàng giãy giụa giữa ranh giới địa ngục và thiên đàng.

"Ngoan, tiểu hồ ly, nói em muốn tôi." Cô giống như không quan tâm, ngón tay kí©h thí©ɧ quả đỏ sưng tấy, móng tay nhẹ nhàng sượt qua làm quả đỏ ở nơi mẫn cảm suýt rỉ máu. Vẫn chưa đủ sao, thế này vẫn chưa đủ làm em khuất phục sao.

Thế nhưng cô dường như quên mất, người dạy Thẩm Mộng Nhan mãi mãi không được cúi đầu cũng là cô.

Thẩm Mộng Nhan run rẩy kịch liệt, mật ngọt dưới thân càng tràn ra nhiều hơn, nàng ngửa đầu nắm mắt lại, cả nước mắt lăn xuống cũng đều hoà quyện cùng thân thể nóng hổi của nàng. Hai tay nàng nắm thật chặt đầu tóc Tô Vãn Khanh, giống như muốn để cô cảm giác được nỗi đau đớn này.

Chị sẽ đau chứ?, cô dường như mãi mãi đều chỉ có một bộ dạng cao cao tại thượng, nàng muốn cô đau.

Tô Vãn Khanh ngoái đầu lại liếc mắt lên đồng hồ, đã 12 giờ rồi, cô cũng buồn ngủ rồi.

"Vãn Khanh… Vãn Khanh…" Thẩm Mộng Nhan nhịn không nổi gọi tên cô, đôi mắt khiêu gợi của nàng lúc này chỉ có duy nhất một mình Tô Vãn Khanh, đôi môi vì bị hôn đến sưng đỏ lẩm bẩm gọi tên cô. Tô Vãn Khanh mang hết thảy thu vào mắt, em cũng từng có bộ dạng thế này nằm ở dưới thân người kia sao, người kia cũng giống như mình đang nhìn em như vậy sao.

Hoang tưởng đen tối giày vò trái tim cô, ngược lại khiến cô càng muốn dùng sức hành hạ con người này.

Người kia có nhìn thấy không, người cô yêu sâu đậm, thời khắc này đang làʍ t̠ìиɦ cùng một người khác. Thật muốn xem biểu tình của cô ta, có hận không, có đau không?

"Tiểu hồ ly, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn, cho nên em muốn cái gì thì nói ra đi." Tô Vãn Khanh dường như có thể nhìn thấy, không lâu nữa, trong giới giải trí sẽ mọc lên một ngôi sao mới, toả sáng đến mức làm người ta cảm thấy chói mắt đau đớn.

"Muốn chị… Vãn Khanh, cho em… em muốn chị!" Mồ hôi trên người tràn ra thấm ướt cả ghế sô pha, nàng cuối cùng không nhịn nổi nữa, mở miệng cầu xin Tô Vãn Khanh đáng chết này.

Tô Vãn Khanh thoả mãn chồm người lên, khoác tay lên cổ nàng, thưởng cho nàng một nụ hôn. Đầu lưỡi hai người quấn quít lấy nhau, Thẩm Mộng Nhan nuốt đầu lưỡi cô vào trong miệng mình, điên cuồng mυ"ŧ lấy.

"Nhớ kỹ cảm giác này, nhớ kỹ là ai cho em."

Lực đạo vuốt ve của các ngón tay càng tăng thêm lực, như thế càng khiến người ta tăng thêm cảm giác nôn nóng, thân thể của Thẩm Mộng Nhan sớm đã tràn đầy kɧoáı ©ảʍ lập tức đạt đến cực hạn, nàng nhíu chặt chân mày lại, nén nhịn không biết mấy giây nữa thì bộc phát cao triều. Dáng dấp mê người lại phóng đãng như vậy rơi hết vào mắt Tô Vãn Khanh, móng tay đâm xuyên vào hồng quả đang cương lên kia.

"Aaa ahhh… Khanh, Khanh…." Tay nàng hung hăng ấn đầu cô xuống, lần nữa bị đẩy lên đến cực hạn.

Tầm mắt mê loạn đột nhiên xuất hiện chiếc điện thoại trên bàn, chiếc điện thoại reo lên lần nữa. Màn hình điện thoại nhấp nháy sáng, cảm giác trên người đã thoát lực, mềm nhũn ra, một chút cũng không muốn cử động.

Tô Vãn Khanh nhặt đầm ngủ dưới đất lên khoác lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thẩm Mộng Nhan, thân thể yêu kiều trắng như tuyết ẩn hiện những dấu ấn đỏ nông sâu. Cô ngồi trên ghế sô pha, mang thân thể vẫn còn hừng hực lửa ôm vào l*иg ngực, một tay tiếp nhận điện thoại.

Thẩm Mộng Nhan ngã vào ngực cô, ngón tay của Tô Vãn Khanh vuốt ve chiếc lưng trơn truột của nàng, giúp nàng hồi phục hơi thở dồn dập. Đại khái Tô Vãn Khanh có thói quen xịt nước hoa trên cổ, khi nàng rụt người vào thân thể ấy, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào chiếc cổ thon dài.

May là quay phim mặc trang phục sườn xám, những dấu ấn trên người cũng sẽ không bị người khác phát hiện ra.

"Chị Cố, mới quay phim xong, sao vậy?" Cằm Tô Vãn Khanh quá giang trên đầu Thẩm Mộng Nhan, hai người thân mật khắng khít rúc vào nhau.

Quay phim sao?! Ngón tay vô thức cuộn tròn những lọn tóc xoăn đang rũ xuống trước ngực nàng, Thẩm Mộng Nhan khẽ híp mắt lại, ngoại trừ hiện trường không có máy quay chĩa vào bọn họ, thì đúng là cũng không khác gì đang quay phim.

"Phim mới của đạo diễn Vệ à."

"Sao? Nữ chính của Vết Sẹo?" Tô Vãn Khanh liếc mắt sang người bên cạnh, xem ra không cần cô đề cử, đã có người tự động tìm đến cửa rồi.

"Ừm, mai nay em cùng em ấy đến công ty."

Tô Vãn Khanh cúp điện thoại, vuốt ve đầu tóc mềm mại của nàng, nói: "Chị Cố là lão tổng của công ty, chị ấy rất có hứng thú với em, ngày mai em phải biểu hiện tốt vào nhé."

Thẩm Mộng Nhan ngoan ngoãn gật đầu, nàng cảm thấy mình nên đi tắm rửa, thế nhưng thân thể lại chẳng còn chút sức lực.

Tô Vãn Khanh nhìn điện thoại, ngón tay trợt đến cuộc gọi nhỡ trước đó, một cái tên bất ngờ hiện ra trong danh sách cuộc gọi.

Phạm Hâm. Trước đây trong điện thoại của cô, Phạm Hâm không phải lưu là Phạm Hâm, mà chỉ một chữ Hâm. Nhưng mà nếu đã sửa lại tên cũng có nghĩa là quan hệ đã thay đổi, chuyện qua thì cũng qua rồi, Tô Vãn Khanh chưa bao giờ biết cái gì gọi là theo đuổi, cái gì gọi là cầu xin.

Cô ta còn gọi điện thoại đến làm gì nhỉ, không muốn mất một người bạn như cô, hay là muốn hàn gắn lại quan hệ bạn giường? Cô ta luôn như vậy, chỉ gọi một cuộc điện thoại, có bắt hay không cũng không gọi nữa, dù sao trong điện thoại của cô ta những người có quan hệ như vậy cũng nhiều quá đi rồi.

Nhưng mà người như vậy lại rất đặt nặng tình cảm, lời này Phạm Hân không nói ra, nhưng Tô Vãn Khanh cũng biết. Bất luận là hôm ấy cô ta say rượu là cô giúp đưa cô ta về nhà, nhìn đâu đâu cũng có thể thấy ảnh chụp chung của hai người họ, hay là tin nhắn trên điện thoại viễn vĩnh chiếm cứ duy nhất tin nhắn của người kia, tất cả cô ta đều im lặng chối bỏ.

Tô Vãn Khanh luôn cảm thấy cô ta đối với mình có chút không giống với những người khác, kết quả vẫn là cô tự mình đa tình. Nhưng mà cô trước nay là một người dứt khoác, lúc tàn nhẫn đoạn tuyệt đến chính mình cũng cảm thấy hoảng sợ. Thẩm Mộng Nhan xuất hiện là vượt ngoài dự liệu của cô, cô không ngờ người mà Phạm Hâm yêu sâu đậm đến mức không thể tách rời được lại xuất hiện trước mặt cô.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô giống như có một con thú hoang đang rục rịch ngóc đầu, mở cái miệng khát máu của nó ra, khiến đôi mắt Tô Vãn Khanh mang theo lưỡi dao sắt bén. Nếu không chiếm được tình yêu của cô ta thì làm cô ta hận mình cũng được.

Ngọn gió đen tối thổi qua cánh rừng cằn cõi trong lòng cô, trên nền đất khô nứt đâm chồi cây cà độc dược chứa đầy máu. Tô Vãn Khanh kéo ra một nụ cười, đã đi đến bước này rồi, vậy đành để loài hoa đen tối kia tiếp tục đua nở, đến khi héo tàn.

"Tiều hồ ly, đứng dậy về phòng ngủ thôi." Tô Vãn Khanh lay người trong lòng dậy, nàng hình như mệt đến mức ngủ thϊếp đi, chớp chớp mắt mông lung. Nàng cười, rồi dụi cái đầu tóc rối tung của mình vào lòng cô.

Thẩm Mộng Nhan đứng dậy, thân thể lảo đảo, hai chân mềm nhũn giống như bị rút mất xương, nàng ngã nhào lên giường, lập tức chìm vào sự êm ái của chiếc nệm.

Nhìn bộ dạng của nàng như vậy chắc cũng không còn sức để tắm rửa. Tô Vãn Khanh cỡi chiếc váy ướt đẫm mồ hôi trên người ra, bước vào buồng tắm, dòng nước ấm cọ rửa đường cong hoàn mỹ của cô, những sợi tóc ẩm ướt thẹn thùng dính chặt trước ngực.

So với thời gian dự tính vẫn trễ hơn đôi chút, Tô Vãn Khanh nhớ đến màn mây mưa vừa rồi, đôi mắt từ từ nhuốm một tầng vẩn đυ.c.

Nàng quả nhiên là một mầm giống tốt nhỉ, bất luận là trên phim, hay là trên giường.