Chương 7: Một đêm N lần

Thẩm Mộng Nhan tựa người vào thành ghế sô pha, đầu ngước cao ra phía sau, đôi mắt ướŧ áŧ của nàng mông lung nhìn lên trần nhà trắng xoá.

Chiếc đầm ngủ trên người nàng đã bị vứt nằm trên nền nhà, để mặc thân thể loã lồ cho người nào đó tuỳ ý đùa giỡn. Tô Vãn Khanh hệt như một con độc xà đang nhe nanh, cắn một phát vào miếng thịt mềm mại đầy mẫn cảm.

Môi dưới lọt vào hàm răng ấy, nàng cơ hồ bị bức bách, dấy lên du͙© vọиɠ, không biết từ lúc nào, nàng đã trở thành miếng mồi bên mép độc xà.

Hàm răng của Tô Vãn Khanh nhẹ nhẹ gặm nhấm hạt đậu hồng nhạt mà nhỏ nhắn đáng yêu trước ngực nàng, lúc ngậm trong miệng lại còn bất an run rẩy, càng khiến người ta muốn đi gặm đi cắn lấy. Cô nghĩ thế nào thì làm thế ấy, môi lưỡi nhẹ nhàng bao lấy khoả núi đang nhô lên kia, ngón tay khinh bạc nắm lấy bên còn lại.

Thân thể Thẩm Mộng Nhan liên tục run rẩy, bên tai nàng vẫn còn nghe tiếng ái dục từ TV truyền đến, nàng không thể xác định đó có phải là tiếng của nàng hay không nữa.

Tô Vãn Khanh vùi đầu vào cổ nàng, ép đầu nàng nghiêng sang một bên, ánh mắt đối diện màn hình TV.

"Tiểu hồ ly, đừng kiến tôi cảm thấy mình là đang ức hϊếp một đứa bé." Cô cắn vành tai mềm mại của nàng, nơi đó truyền đến nhiệt độ thiêu đốt. Tô Vãn Khanh còn chê nó chưa đủ nóng, không ngừng phả khí vào.

Tiểu hồ ly? Là đang gọi ai thế?

"Em muốn cái gì tôi đều có thể cho em, tôi sẽ làm em trở nên nổi tiếng, chỉ cần em có lòng muốn đi lên." Giọng Tô Vãn Khanh tràn đầy mị hoặc, hàm răng không ngừng giày vò cổ nàng đột nhiên dùng lực, cắn một phát vào huyết mạch nàng.

"Ah…" Cảm giác đau buốt buộc nàng phải hét lên, trong nháy mắt dâng lên cảm giác ngạt thở, khiến trước mắt nàng đột nhiên trở nên đen kịt.

Tô Vãn Khanh nhẹ nhàng liếʍ vào vết cắn vừa rồi, ý thức thuận theo cổ nàng đi xuống, cảm xúc ẩm ướt như có như không lướt qua xương quai xanh của nàng, trở về lại vùng đồi núi cao kia. Cô dùng chân mình tách hai chân của Thẩm Mộng Nhan ra, đầu gối bị đôi vớ bao lấy thỉnh thoảng cọ xát vào nơi dịu dàng của nàng.

"Ưnnn… " Nàng đột nhiên nghe được tiếng thở cấp bách của chính mình, hai tay không tự chủ ôm lấy đầu Tô Vãn Khanh vùi vào ngực, ngón tay ấn sâu vào đầu tóc bồng bềnh của cô.

Tô Vãn Khanh ngước đầu nhìn nàng, ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi đang cắn chặt của nàng, ngón giữa chạm đến hàm răng trắng sáng của nàng.

"Tiểu hồ ly, mở miệng ra."

Thẩm Mộng Nhan có chút thống khổ lắc lắc đầu, không chịu buông bỏ phòng tuyến cuối cùng của mình. Dưới những đυ.ng chạm lúc nhanh lúc chậm bên dưới, nàng chỉ có thể cắn chặt môi mới chống lại được cảm giác mê muội.

Tô Vãn Khanh cười sự ương bướng của nàng, đôi môi mỏng mạnh mẽ bao lấy môi nàng, đầu lưỡi không cần sự cho phép cạy mở hàm răng nàng, bắt lấy con mồi nhỏ bên trong.

Đầu lưỡi bị người khác thô bạo cắn xé, không ngừng sinh ra nước bọt mà không thể nào nuốt xuống. Lúc này đôi tay của Tô Vãn Khanh vẫn đang bấu víu ở hai ngọn đồi tuyết trắng, tuỳ ý nhào nặn.

"Ưnnn… Vãn Khanh…" Nàng mơ mơ hồ hồ gọi tên cô, thân thể khó chịu vặn vẹo, thắt lưng không tự chủ ưỡn lên, nghênh đón những đυ.ng chạm dưới thân.

Biểu hiện khác thường của thân thể làm nàng hoảng hốt, đây chỉ là giao dịch, du͙© vọиɠ không nên tồn tại. Trước mắt chợt hiện ra hình dáng của người nào đó, nàng thậm chí còn không biết chính mình đang làm cái gì nữa.

Thân thể mềm mại bên dưới đột nhiên phản kháng kịch liệt, đôi tay vốn đang chôn trong tóc cô cũng bắt đầu đẩy vai cô, cấp tốc rời khỏi cô.

"Xin… Xin lỗi, em vẫn… vẫn không thể." Thẩm Mộng Nhan chật vật ngồi dậy, cầm lấy miếng lót nệm kế bên ngăn thân thể của cô. Tô Vãn Khanh ngước đầu, vẻ mặt bí hiểm khiến nàng hoảng sợ.

Tô Vãn Khanh với tay lấy chiếc điều khiển TV, nhấn nút tắt màn hình, cảnh tượng sống động bị một màu đen chiếm cứ, trong phòng tức khắc không một tiếng động.

Không, vẫn có tiếng. L*иg ngực của Thẩm Mộng Nhan vẫn đang gắt gao phập phồng, tiếng thở hổn hển vẫn chưa thể hồi phục lại.

Sự yên tĩnh trong căn phòng đến ngạt thở này cần ai đó phá vỡ, thế nhưng Tô Vãn Khanh rất nhẫn nại, chậm chạp không lên tiếng. Dũng khí còn sót lại của Thẩm Mộng Nhan không ngừng bị dày vò, quá trình chờ đợi khiến nàng lo lắng bất an. Nàng xoay người xuống ghế sô pha, nhặt chiếc đầm ngủ dưới nền lên, muốn về phòng.

"Tiểu hồ ly." Thân thể muốn rời đi lập tức bị đinh đóng lại tại chỗ, giọng nói đó dường như có ma lực, vừa nâng giọng lên một chút đã khiến người khác run rẩy.

Tô Vãn Khanh cũng đứng dậy, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, siết chặt nàng vào lòng. Cô hơi cúi đầu, ngậm lấy vành tai của Thẩm Mộng Nhan.

"Trong lòng em có người rồi, đúng không?" Đầu lưỡi chạm vào vật thể lạnh giá rắn chắc, là bông tai của nàng. Viên hột xoàn màu xanh nhạt được cắt xén thành hình lục giác, đang lấp lánh sáng trong căn phòng u tối này.

Bông tai chỉ có một bên, là bên tai trái. Chiếc bông tai này Tô Vãn Khanh cũng đã từng nhìn thấy qua ở chỗ một người khác, cũng giống nàng, người nào đó cũng mang bên tai trái.

Ánh mắt Tô Vãn Khanh chợt lạnh lẽo đến thấu xương, thế nhưng bàn tay cô lại có nhiệt độ nóng rực, ở trên thân thể một người không ngừng hoạt động, trợt qua trợt lại một chỗ giống như muốn đốt cháy nơi đó.

"Em không có, chị, chị buông em ra trước đã." Thân thể mới vừa rồi cùng nhau thân mật, giờ lại cảm giác như bị chọc ghẹo thế này.

Thế nhưng đôi tay mảnh khảnh của Tô Vãn Khanh giống như ghiền sắt, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Cho dù đang là mùa hè đi chăng nữa thì người trần như nhộng đứng ở giữa phòng khách trống trải cũng sẽ cảm thấy lạnh. Thế nhưng thân thể Tô Vãn Khanh dính chặt với người nàng, dù cho cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được độ nóng trên người cô, khiến thân thể nàng bị độ nóng ấy bao lấy.

Chả nhẽ màn thân mật vừa nãy, Tô Vãn Khanh thực ra cũng có cảm giác sao. Thẩm Mộng Nhan còn cho rằng chỉ mình nàng bị khıêυ khí©h nổi lên du͙© vọиɠ thôi, rõ ràng chỉ đơn thuần là một giao dịch đôi bên cùng có lợi, nói nổi lên du͙© vọиɠ chẳng phải là rất dơ bẩn?

"Là em bỏ cô ta… hay là cô ta bỏ em?" Tô Vãn Khanh cảm nhận được sự mong manh và chật vật của nàng, hai tay ngừng du động, yên tĩnh đặt bên hông nàng. Cô chỉ lẳng lặng từ phía sau ôm lấy nàng, hai người họ đều không nhìn thấy biểu tình của đối phương.

Động tác ôm giống như là đang an ủi như Thẩm Mộng Nhan, hệt buổi chiều hôm nay, dùng cái ôm ấm áp này bao dung những tuỳ hứng của nàng, nàng cắn môi ngửa đầu, mang nước mắt gắng gượng nuốt ngược vào lòng. Sợi tóc theo động tác ngửa đầu của nàng dính chặt vào mặt Tô Vãn Khanh, mùi dầu gội dễ chịu tràn vào mũi.

"Thật đáng tiếc…" Thẫm Mộng Nhan lần đầu nghe được giọng điệu âu yếm như này, từ nhỏ đến lớn giọng điệu nói chuyện của người khác với nàng đều là hâm mộ, đối kỵ lẫn thù hận. Nếu như cô dùng giọng điệu thương hại, vậy Thẩm Mộng Nhan nhất định sẽ hung hăng đẩy cô ra, tiện thể tặng cô một cái tát, nhưng Tô Vãn Khanh lại không như vậy.

Vẫn luôn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một quy tắc ngầm đơn giản, nhưng Thẩm Mộng Nhan lại quên mất đối thủ lại là một kẻ có mị lực làm điên đảo chúng sinh.

Cho nên lúc Tô Vãn Khanh xoay người nàng lại, môi dịu dàng áp sát vào nàng, nàng cũng không cự tuyệt nữa.

Cánh môi dung hoà lại lẫn nhau, Thẩm Mộng Nhan nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt dọc theo khuôn mặt nàng chảy xuống. Tô Vãn Khanh thưởng thức môi lưỡi của nàng hoà cùng giọt nước mắt trong miệng, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.

"Cảm giác vừa rồi, còn nhớ không. Biểu tình của em… rất đúng." Tay của Tô Vãn Khanh từ vòng eo hướng lên trên, đặt lên ngọn núi nóng hổi, tay còn lại hướng xuống dưới, rơi vào khu rừng rậm rạp mơn mởn.

Cánh tay siết chặt chiếc đầm ngủ vô lực buông lỏng, vải lụa mềm mỏng rơi xuống nền nhà không một tiếng động. Tay của nàng che chắn trước ngực Tô Vãn Khanh, muốn ngăn cản cô, nhưng dường như cũng muốn nghênh đón cô.

Tô Vãn Khanh dùng lực áp người nàng xuống, buộc hai tay Thẩm Mộng Nhan chống đỡ mặt bàn trước mặt. Đầu lưỡi của cô tại khung xương hồ điệp liếʍ láp, thỉnh thoảng còn gặm nhấm để lại những dấu ấn đỏ tươi, mỗi lần răng cô dùng lực đều làm người bên dưới khẽ rùng mình.

Dung mạo Thẩm Mộng Nhan vốn đã rất yêu mị, lúc vô ý nhăn mày hay nở một nụ cười đều sẽ khiến tim người khác đập rộn lên, chứ không cần nói đến hiện tại, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng tuỳ ý mặc người khác xâm chiếm. Sắc mặt vốn phờ phạc của nàng dần dần ửng đỏ, cả thân người đều tản ra một mùi hương đặc hữu.

Ngón tay linh hoạt tách hai cánh hoa mềm mại ra, đầu ngón tay đã chạm đến hang động ướŧ áŧ. Tô Vãn Khanh đã tìm thấy được quả tiểu hồng vẫn còn đang ngượng ngùng ẩn nấp dưới cánh hoa kia, nhẹ nhàng ấn vào đó.

"Đừng… Vãn Khanh, đừng…" Nàng tựa hồ như sắp khóc lên vì sự đυ.ng chạm bên dưới, cảm giác mà Tô Vãn Khanh mang đến vượt tầm tưởng tượng của nàng. Thẩm Mộng Nhan vặn vẹo thân người, muốn thoát ra khỏi ngực cô.

"Ngoan, phải nhớ kỹ lấy cảm giác này." Tay trái của Tô Vãn Khanh vẫn đang hoạt động trên ngực nàng, nhưng lại cố ý tránh nơi mẫn cảm nhất, lượn vòng quanh nhị hoa đang từ từ dựng đứng khẽ động, thi thoảng có vô tình chạm qua, nhưng vẫn không phải là động chạm thực sự.

Tay phải cô mân mê quả đỏ đang vênh đầu ra, dùng lực nhào nặn, chầm chậm nghiền nát, cố ý khiến nó trở nên sưng đỏ.

Ngón tay của Thẩm Mộng Nhan bấu thật chặc thành bàn, l*иg ngực dường như nén một cổ khí, cổ khí ấy vẫn đang không ngừng phình chướng, làm thân thể nàng như sắp nổ tung. Cơ thể nàng không tự chủ cong người lên, lại bị thân thể Tô Vãn Khanh điên cuồng đàn áp, chiếc váy ngắn ôm sát người cô cọ xát phần cơ thể ưỡn lên của người nằm dưới.

Tô Vãn Khanh rất hài lòng với tràng cảnh trước mắt, một cảnh diễn ướŧ áŧ do cô chỉ đạo, mà khán giả chỉ có một mình cô. Cô chỉ muốn cho Thẩm Mộng Nhan khắc cốt ghi tâm hình ảnh này, như vậy cả đời này muốn chạy cũng không thể thoát khỏi bàn tay cô.

"Khanh, không, Khanh… chậm lại…" Chính Thẩm Mộng Nhan cũng tự mình cảm giác được dịch thể đang chảy ra dưới đùi nàng, nàng muốn trốn đi, không để cho Tô Vãn Khanh nhìn thấy bộ dạng phóng đãng này của nàng, thế nhưng bất luận nàng kẹp chặt hai đùi mình thế nào, ngón tay của Tô Vãn Khanh vẫn có thể tìm thấy nơi đó làm nàng sụp đổ, bất chấp hậu quả xoa nắn.

Thời khắc kɧoáı ©ảʍ bạo phát khiến ý thức nàng bay lơ lửng trên không trung, nàng gắt gao cong người lên, núp vào ngực Tô Vãn Khanh, kháng cự lại cảm giác tựa như đem nàng chia năm xẻ bảy.

Tô Vãn Khanh vuốt ve cơ thể không ngừng co giật của nàng, đôi mắt tối dần lại.

Thân thể còn đang trong co giật đột nhiên bị người đó đẩy sang ghế sô pha. Thẩm Mộng Nhan mờ mịt nhìn cô, Tô Vãn Khanh khẽ nhếch miệng lên, dùng tay vén tóc đẩy hết sang một bên. Cô từng bước đi đến trước người Thẩm Mộng Nhan, cố ý để nàng nhìn rõ.

Cô quỳ gối trước người nàng, hai tay dùng sức tách hai chân nàng ra, không để nàng kháng cự.

"Tiểu hồ ly, em khiến tôi không thể ngừng lại được, đây đều là lỗi của em…"