Chương 42: Mở màn của bóng tối

"Mộng Nhi, tha thứ cho chị rồi?" Tô Vãn Khanh gối đầu lên đôi tay mình, xoay đầu thấp giọng hỏi.

Thẩm Mộng Nhan nằm úp sấp, đầu chôn vào chiếc cổ thon dài của cô, bàn tay tìm đến năm ngón tay của cô siết thật chặt, giam giữ nó thật kỹ.

"Chị cho rằng với mấy vết thương thì có thể khiến em tha thứ cho chị?" Tô Vãn Khanh bật cười, rung động cơ thể giống như mang cả người nào đó đang nằm trên lưng mình cũng bắt đầu chuyển động theo. Cô hơi chống thân thể lên, chỉ dẫn tay của ai đó đến trước ngực mình.

Thẩm Mộng Nhan cố gắng thả nhẹ hơi thở của mình, thế nhưng lòng bàn tay truyền đến sự mềm mại khiến nàng không thể kiểm soát được động tác. Trước đây lúc làm yêu cũng từng vuốt ve qua thân thể cô, nhưng thường lúc nào cũng bị động tác quyết liệt của cô làm thất thần, chưa từng cảm nhận thân thể cô được rõ ràng như bây giờ.

Ngón tay nàng trêu chọc bộ ngực đẫy đà của cô, có lúc vô tình sượt qua chóp đỉnh, chầm chậm cảm nhận nơi đó lặng lẽ dựng thẳng đứng lên, quyến rũ nàng ngắt lấy. Tô Vãn Khanh nhắm hai mắt lại, lỗ mũi tràn ra một hơi thở lười biếng.

Lúc cô hưởng thụ không giống như một đoá mẫu đơn bị người ta ngắt hái, mà là giống một đoá hồng, vẫn còn quấn quanh đầy gai nhọn làm đau người khác. Biết rõ sẽ bị thương, nhưng vẫn không nhịn được ôm chặt cô vào lòng.

Đầu ngón tay nắm lấy đỉnh núi cương cứng, nhẹ nhàng vân vê xoa bóp, cánh tay còn lại vẫn đang không ngừng du động bên hông cô. Thẩm Mộng Nhan vén mái tóc của cô sang một bên, cẩn thận gặm cắn chiếc cổ của cô, đem làn da mềm mại của cô giấu ở giữa răng, chầm chậm cọ sát.

Nàng cảm thấy tim đập hơi loạn nhịp, cho dù nàng đang nằm trên người cô, nhưng lại không cảm nhận được vòng tay của cô, nhìn không thấy được ánh mắt của cô. Không biết có phải chỉ một mình mình nhập vào trong, mà cô thì chỉ lo giữ cho cơ thể mình được tỉnh táo.

"Sao thế?" Tô Vãn Khanh cảm thấy động tác của nàng ngừng lại, bên tai vẫn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nàng, nàng chỉ lặng lẽ ôm lấy mình.

Thẩm Mộng Nhan càu nhàu, vòng lấy eo cô: "Em không thích thế này… Em không nhìn thấy mặt chị."

Tô Vãn Khanh cười một cái, một tay chống thân thể chuẩn bị lật người lại, thế nhưng người ở trên lại vững vàng ấn cô xuống, ngăn cản động tác của cô.

"Đừng động, sẽ đυ.ng đến vết thương." Thẩm Mộng Nhan níu lấy tấm chăn bên cạnh, trùm lên thân thể trần như nhộng của hai người họ, nàng dán mặt mình lên những vết thương lòi lõm ở trên lưng, nói: "Không làm cái gì cũng chẳng sao, em cứ thế này ôm chị thì được rồi."

"Thật không? Thế nhưng chị cảm thấy không được, Mộng Nhi, nằm xuống đây." Thẩm Mộng Nhan trở thân thể mình lại, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô. Thân thể cuộn tròn giống như động vật thân mềm mất đi cái vỏ ốc của mình, cô chính là cái vỏ ốc của nàng.

Tô Vãn Khanh chống người xoa nhẹ thân thể của nàng, ngón tay vén những sợi tóc bù xù trên trán, đặt một nụ hôn lên trán nàng, hai tay lần nữa quấn lấy vòng eo nàng.

"Mộng Nhi, chị xin lỗi, tha thứ cho chị được không?" Đôi chân của hai người ở dưới tấm chăn quấn quýt lấy nhau, ở cùng một vị trí không ngừng cọ sát, đυ.ng chạm có thể đem cảm xúc mãnh liệt của con người ta đánh vụn vỡ.

Thẩm Mộng Nhan trầm thấp rêи ɾỉ, chủ động nâng phần eo mình lên hùa theo động tác của đối phương, theo tiết tấu của cô mà đong đưa phần hông mềm mại của mình. Nàng cấp bách hít vào một hơi, mới có thể tụ tập được sức lực để nói ra một câu: "Vãn Khanh, câu xin lỗi của chị chỉ có thể nói một lần này thôi… Lần sau có nói nữa cũng vô dụng."

Tô Vãn Khanh cong khoé môi lên, dưới thân càng kẹp chặt thân thể nàng hơn, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, đỉnh núi thi thoảng cùng nàng cọ sát.

"Vậy nếu như có lần nữa thì sao?…" Thẩm Mộng Nhan nhíu chân mày lại, thời điểm này ngoại trừ hơi thở gấp gáp càng dũ phát nặng nề, nàng không thể nói cái gì được, con người này hết lần này tới lần khác làm tổn thương nàng, lúc này còn dám hỏi câu này nữa. Tính phục thù của nàng trỗi dậy, mạnh mẽ nhấc phần eo lên, dùng hết sức húc vào nơi đang kết hợp, thoã mãn nghe thấy tiếng than nhẹ của cô tràn ra.

"Nếu như còn có lần sau… ừnnnn… em sẽ gϊếŧ chị, ahhh… rồi tự sát…" Thẩm Mộng Nhan nhịn không được ấn cổ cô xuống, bắt lấy đôi môi cô, đem tiếng thở cấp bách đều ngăn ở môi.

Tim Tô Vãn Khanh khẽ căng cứng, giống như những lời của nàng đều là những lời tâm tình ngọt ngào, con ngươi long lanh của cô đã nhuốm một tầng đỏ ửng, từ trong mắt cô có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của mình, hai người họ đều giống nhau.

Giống như những nụ hôn bên trên, thân thể bên dưới của hai người khảm chặt chẽ vào nhau, cánh tay của Tô Vãn Khanh dò xét xuống phía dưới, tách cánh hoa đang cực kì ướŧ áŧ, để thân thể mình kẹp lấy quả đỏ đang sưng tấy của nàng. Cánh hoa của Thẩm Mộng Nhan giống như là vỏ ngọc trai bị kinh động đột ngột khép chặt lại, ngậm chặt lấy thân thể cô.

Thẩm Mộng Nhan cảm thấy hai bàn tay trống trải, không có chỗ để nàng níu lấy đối kháng lại với kɧoáı ©ảʍ ở nơi tư mật truyền đến, nàng không dám giống như bình thường bấu chặc lấy lưng cô, như vậy sẽ làm đau cô. Tô Vãn Khanh chú ý tới biểu tình khó chịu của nàng, dừng động tác lại hỏi: "Chị làm đau em sao?"

Thẩm Mộng Nhan cuối cùng có thể từ trong những kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tìm lại được đường sống, thở dốc, hai tay nàng bấu chặt lấy ga giường, lắc lắc đầu.

"Không có… Vãn Khanh, tiếp tục đi, nhanh một chút…" Thẩm Mộng Nhan chủ động đưa thắt lưng cọ sát với cô, dịch thể từ đoá hoa của hai người chảy xuống dung hợp cùng nhau, bắn tung toé khích lệ sự đυ.ng chạm.

Tô Vãn Khanh chống cánh tay có hơi run rẩy đến nhũn ra, thân thể toả nhiệt, mồ hôi đổ ra, cô kéo tấm chăn còn đang phủ trên người hất văng ra ngoài. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác xa lạ này, cảm giác như có thể đem lý trí xé nát, khiến đầu óc cô trống rỗng.

Thẩm Mộng Nhan không biết đây là lần đầu tiên của cô, ngược lại còn dựa theo cảm giác của thân thể mình càng dùng lực húc vào cô, tốc độ đong đưa của phần eo càng lúc càng nhanh. Nàng không thể kìm chế nổi bắt lấy cổ tay Tô Vãn Khanh, tiếng rêи ɾỉ đã không còn chịu ràng buộc của lý trí nữa rồi: "Vãn Khanh, nhanh lên… em không xong rồi, ừnnnnn…."

Hạch hoa sưng đỏ liên tục cọ sát vào nhau, đoá hoa càng khai mở mênh mông nước, những giọt mồ hôi trong suốt không ngừng tràn ra, giống hệt như màu trong suốt của dịch thể tràn ra từ cánh hoa, rơi xuống giường.

Tô Vãn Khanh gắt gao cắn chặt môi, nằm đè lên trên người nàng, để mặc nàng cho đi và tìm lấy, cảm giác bụng dưới bị thiêu đốt càng ngày càng rõ rệt, phảng phất như cả người cô đang bị nướng quay. Thân thể run rẩy đã không thể kiểm soát, thân dưới giống như xuất hiện một hố đen, mang lý trí và kiên trì của cô hút sạch không còn một mảnh.

Đột nhiên cảm nhận được thứ sềnh sệch chảy vào, kɧoáı ©ảʍ không cách nào khống chế ép Thẩm Mộng Nhan gắt gao bám lấy ga giường bên dưới ưỡn thân thể lên thật cao, run rẩy toàn thân một lúc lâu mới tê liệt ngã xuống, khẽ thở hỗn hễn trên giường.

"Vãn Khanh?…" Thẩm Mộng Nhan cảm thấy Tô Vãn Khanh vẫn đè trên người mình, nửa ngày cũng không có động tĩnh, chỉ có thân thể vẫn còn đang run rẩy.

Tô Vãn Khanh gắng gượng chống người lên, nặng nề phả ra hơi thở, lần đầu tiên cảm nhận được cao triều, vậy mà lại mất đi hồn phách đến tình trạng này. Cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi người đang nằm bên dưới, nắm lấy bàn tay của nàng hướng dẫn đi xuống dưới, ánh mắt cười yếu ớt của cô đối mắt với ánh mắt sửng sốt của Thẩm Mộng Nhan.

"Mộng Nhi, đến đi." Cô không nói cho nàng biết đây là lần đầu tiên của cô, cô không muốn khiến nàng quá căng thẳng.

Thẩm Mộng Nhan cảm nhận sự trơn trợt ở nơi đó, vừa mới thử nhẹ nhàng thăm dò nơi đó một chút, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên. Tô Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn giờ rưỡi rồi, nhất định là hai người phòng kế bên gọi đến.

"Em đừng động, chị đi bắt máy." Tô Vãn Khanh nghiêng người, nằm nghiêng sang một bên, nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thẩm Mộng Nhan chậm chạm lơ bước đi lấy điện thoại. Cô chỉ là bị cào trầy mấy đường, sao lại có thể làm cô giống như bị gảy tay gảy chân, cô muốn cười, nhưng lại cảm giác rất ấm áp.

Lúc Tô Vãn Khanh nhận điện thoại vẫn mang theo giọng mũi quyến rũ, giọng nói hơi hơi khàn khàn lười biếng, Thẩm Mộng Nhan ở bên cạnh nghe thấy mặt đỏ tía tai, cho dù là cô cũng bị lay động xuân tình nhộn nhạo.

Không biết có phải người ở đầu dây bên kia cũng bị giọng nói của cô làm cho xấu hổ dị thường không, chưa nói được mấy câu đã kết thúc cuộc gọi. Tô Vãn Khanh ném điện thoại lên tủ đầu giường, muốn kéo căng thân thể, thế nhưng phần lưng vừa chạm đến giường đã không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.

Thẩm Mộng Nhan vừa khẩn trương vừa đau lòng, nàng nằm sấp bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Có phải đau lắm không?"

"Vẫn ổn, phỏng chừng mấy ngày nữa không thể mặc đồ hở lưng." Cô đưa tay khiêu khiêu cằm Thẩm Mộng Nhan, nửa trêu chọc nói: "Đi mặc đồ đi, chuyện còn lại lúc về làm tiếp."

"Chị cút đi… Cần em giúp chị mặc đồ không?" Ngón tay Thẩm Mộng Nhan câu lấy nội y của cô, làm động tác ẩn hiện trước mắt cô.

Tô Vãn Khanh cười phá lên, một bàn tay trống không đưa lên, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc ngón tay: "Được thôi, đến hầu hạ ta đi."

Phạm Hâm đợi ở ngoài, lúc hận không thể đạp cửa xông vào, hai người ở trong cửa ung dung bước ra, Tô Vãn Khanh vẫn rất bình tĩnh hướng về phía cô ta cười nói: "Chào hai người!"

"Chào cái đầu cậu, quà của tôi đâu, đưa đây." Bộ dạng chống nạnh của Phạm Hâm đặc biệt giống khí thế của một đại vương núi này là do ta mở, Tô Vãn Khanh từ trong túi xách lấy tấm thẻ bạch kim lóng lánh đập lên tay cô ta, vỗ vỗ bả cô ta nói: "Tình yêu, tình cảm của chúng ta cũng giống tờ nhân dân tệ vậy."

Phạm Hâm nhanh nhẹn cầm tấm thẻ bạch kim ném vào trong túi xách, cô ta hung hăng vỗ vỗ vai Tô Vãn Khanh, thiếu chút nữa đem xương cốt trong người cô giải tán hết.

"Cục cưng, cưng trong lòng chuỵ cũng giống tờ tiền nhân dân tệ vậy, mãi mãi bất diệt." Cô ta xoay đầu, nhìn về phía Cố Khuynh Dung lắc đầu thở dài: "Chị xem Vãn Khanh người ta đó, biết thứ tôi muốn nhất là gì, chị còn kém xa."

"Ờ, hoá ra là em không thích nó, vậy trả lại cho tôi, để tôi đem đi tặng cho bác lao công ở công ty." Cố Khuynh Dung nói rồi kéo tay cô tay lại, giờ hai người mới chú ý đến, trên ngón trỏ Phạm Hâm đang mang một chiếc nhẫn kim cương, chiếc vòng trơn kết hợp vừa vặn với một viên ngọc màu xanh, nằm trên ngón tay cô tay phát sáng lấp lánh.

Tô Vãn Khanh và Thẩm Mộng Nhan đưa mắt nhìn nhau, đều vui vẻ tươi cười, hai người đeo kính râm, đội mũ, choàng khăn kín mít, đem hai người vẫn đang khıêυ khí©h đâm chọc nhau đặt ở sau lưng. Hình như tiến độ của hai người đó còn nhanh hơn của hai người họ, đã đến bước tặng nhẫn rồi.

Lúc bốn người ngồi vào xe, bên ngoài vẫn còn đen nghịt, khách sạn của bọn họ ở trên một đỉnh núi khác, còn phải mất hai mươi phút chạy xe mới có thể đến được đỉnh núi cao nhất.

"Quà đã tặng đi còn muốn đòi lại, chị không biết xấu hổ à?"

"Em chạy đến nói với ông chủ tiệm kim cương xấu hổ đi, hỏi hắn như vậy có được không, ra giá cả kim cương cao như vậy, người bình thường và hoa hoa thảo thoả đều không thể mua nổi, em xem hắn có tặng không cho em một chiếc không?"

"… Chị nên dứt khoát đổi tên thành Cố Đường Tăng đi cho rồi."

Hai người ở phía sau cho dù đã lên xe rồi mà miệng vẫn không ngừng nghỉ, hai người này gặp nhau mà không gây lộn với nhau mới là lạ, không phải là bị người ngoài hành tinh tẩy não thì cũng bị thiên thạch từ trên trời rơi xuống đập trúng vào đầu làm não tê liệt.

Tô Vãn Khanh lắc đầu cười, đánh tay lái một vòng lớn quay xe ra ngoài, đạp chân ga xuống, chiếc xe linh hoạt chuyển bánh trên đường núi quanh co.

Bởi vì chỉ mới rạng sáng, hơn nữa cũng không phải kỳ du lịch đông đúc, đường núi chỉ có duy nhất một chiếc xe của bọn họ, đèn đường chiếu sáng con đường ở trước mặt.

Tô Vãn Khanh liếc mắt sang GPS trên xe, phía trước có một đoạn đường núi uốn cong rất lớn, cô điểm nhẹ thắng xe, muốn giảm tốc độ của chiếc xe xuống.

Lại là tiếng lộp bộp thanh thuý, tiếng xe kêu ầm ầm cũng không thèm che giấu. Giống như tiếng thanh kiếm sắc nhọn chém rách bầu trời đêm, bánh răng răng rắc chuyển động, rồi đột ngột xốc lên một cái, một màn mở đầu mà bọn họ không ngờ đến.

Cố Khuynh Dung chợt ngừng lời nói của mình lại, chị có hơi cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng thẳng đứng của Tô Vãn Khanh ở trước mặt, khẽ khàng hỏi: "Vãn Khanh, vừa rồi… là tiếng gì?"

Giọng nói của chị nhẹ nhàng đến mức giống như là sợ quấy nhiễu đến giấc mộng ngọt ngào của một người nào đó.