Chương 43: Một đường sinh tử

Tô Vãn Khanh siết chặt tay lái, thắng xe đã giống như một cây bông vải, giẫm lên mềm mại và trống không, hoàn toàn không còn một chút công dụng nào. Cô gắt gao nhìn chằm chằm con đường trước mặt, nặng nề nói ra một câu: "Nắm chắc ghế ngồi."

Cô cấp tốc kéo thắng tay, lại ngay lập tức buông ra, nhiều lần lặp lại như thế, tốc độ của chiếc xe quả nhiên có chút chậm lại. Tay lái nhanh chóng xoay chuyển, vòng qua khúc cua nguy hiểm, bởi vì tốc độ vẫn rất nhanh, lúc xoay qua đuôi xe quẹt qua lan can bên đường, phát ra tiếng va chạm chói tai.

Cô lại kéo thắng tay lần nữa, nhưng lúc cô vẫn chưa kịp thả tay, bánh xe sau đột nhiên lắc lư, chiếc xe ma sát rất mạnh với vách núi bên đường. Tô Vãn Khanh nhất thời không dự liệu được, thân thể theo quán tính đập lên cửa xe, dây an toàn cũng không kéo cô lại.

Đầu óc Thẩm Mộng Nhan trống rỗng, nàng quên mất thăng bằng của chính mình, hai cánh tay vòng qua ghế điều khiển ôm thật chặt lấy eo của Tô Vãn Khanh, cố định hai người họ trên ghế.

Phạm Hâm theo cú va đập của chiếc xe cũng đυ.ng vào người bên cạnh, Cố Khuynh Dung dứt khoát ôm cô ta vào ngực, đầu gối chống vào ghế ngồi trước mặt, di chuyển phạm vi của hai người vào một góc nhỏ.

Tô Vãn Khanh hoàn toàn không biết tại sao chiếc xe lại liên tiếp hai ba lần xuất hiện trục trặc, thắng xe không ăn, bây giờ thắng tay cũng mất đi công dụng. Bọn họ đang giống như ở trong một cái l*иg sắt bao quanh bởi những lỗ hỗng, chờ đợi dã thú ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm bọn họ, chuẩn bị xơi bọn họ vào bụng.

Cô không thể mở lời, mở miệng nói vào những thời điểm như thế này rất dễ cắn phải đầu lưỡi chính mình, tay của cô khống chế tay lái, đoạn đường này là đang đổ dốc, tốc độ vừa vặn đang giảm lại từng chút một tăng lên. Với tốc độ này khẳng định không thể qua đường núi uốn cong, cả người và xe sẽ đều bị hất văng xuống vách núi.

Cô cảm giác được vòng eo của mình đang bị trói buộc rất chặt, thế nhưng cô cũng không một lần liếc mắt sang người bên cạnh, chỉ nhanh chóng suy nghĩ làm cách nào để chiếc xe có thể chậm lại. Cô loáng thoáng nhận thức được chiếc xe khẳng định đã bị người ta động tay động chân vào, thế nhưng bây giờ hoàn toàn không có thời gian để cô suy nghĩ đến chuyện đó, mắt nhìn thấy chiếc xe chuẩn bị tiến vào khúc cua có động cong rất lớn.

Cô gắt gao cắn răng, tay lái chợt đánh sang trái, gậy bảo hiểm và cửa xe đều bị cọ sát vào vách núi, tiếng va chạm lớn đến mức khiến người ta ê cả răng, vang dội dưới bầu trời đêm yên tĩnh trên đường núi. Cô vẫn nắm thật chặt tay lái, giữ chiếc xe không bị leo lên vách núi, qua lực cản của ma sát, cưỡng chế chiếc xe giảm tốc độ xuống.

Cuối cùng lúc đi qua khúc cua, tốc độ chiếc xe chậm đi chút ít, tay lái đã bị cô đánh đến góc chết, có xoay nữa cũng bất động, chiếc xe mới đấu đá bừa bãi với khúc cua ngoằn nghèo, trong quá trình không biết đã đυ.ng hư biết bao nhiêu lan can bên đường.

Cố Khuynh Dung thủ sẵn ót của người trong lòng, siết chặt cô ta vào người mình, dùng tay bịt hai lỗ tai cô ta lại. Phạm Hâm ở trong ngực chị, một tay giữ lấy hông của chị, một tay giữ lại chốt cửa, bảo vệ chị ở giữa chính mình và cánh cửa xe.

Thẩm Mộng Nhan cảm giác quần áo sau lưng mình đều bị mồ hôi thấm ướt, đôi tay nàng dùng lực quá lâu đã mỏi nhừ hết rồi, cánh tay tê tê mất đi cảm giác. Thế nhưng nàng không dám buông cánh tay ra, vừa rồi trong phút chốc Tô Vãn Khanh đập người vào cửa xe, xém chút đã doạ chết nàng rồi. Nàng biết Tô Vãn Khanh bây giờ không có cách nào giữ vững thăng bằng hay bất cứ thứ gì, toàn bộ sức lực của cô đều dồn ở tay lái.

Ba người kia đều cảm thấy tốc độ chiếc xe đã từ từ chậm dần lại, bánh sau cũng không còn lắc lư nữa, chạy vững vàng, không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

Đến lúc này bọn họ mới cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập kịch liệt đến nhường nào, l*иg ngực rung động đến đau nhức, mỗi bộ phận đều cảm giác đang nhảy lên kịch liệt. Tô Vãn Khanh cuối cùng cũng có thể bỏ một tay ra, vỗ vỗ cánh tay đang vòng ở eo mình, tỏ ý bảo nàng yên tâm.

Thẩm Mộng Nhan lúc này mới nhẹ nhàng buông lỏng hai cánh tay mình, hai cánh tay đã đau nhức đến mức không còn một chút sức lực, yếu đuối treo ở trên eo của Tô Vãn Khanh, nàng mệt mỏi câu khoé môi lên, dùng nụ cười đáp lại cô.

Tay của Tô Vãn Khanh sờ lên lỗ tai nàng, vân vê vành tai mềm mại của nàng. Thẩm Mộng Nhan hiểu ý của cô muốn hỏi nàng vẫn ổn chứ, gò má của nàng tìm đến bàn tay cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

Cố Khuynh Dung chậm rãi vuốt ve chiếc lưng cong vòng của Phạm Hâm, để thân thể cứng nhắc của cô ta từ từ thư giãn ra. Phạm Hâm ngẩng đầu, hai tay vẫn đang giữ hông chị, nghe trái tim của hai người họ cùng hoà chung nhịp đập.

Cô ta đột nhiên cảm thấy mắt mình tràn ra một loại xúc cảm không rõ tên, khiến cô ta không thể suy nghĩ được gì.

Đột nhiên, mùi dầu nhàn nhạt xông vào mũi Tô Vãn Khanh, chân mày vừa mới buông lỏng của cô lại cau chặt lại, đưa mắt nhìn về gương chiếu hậu, bỗng nhiên phát hiện đuôi xe đột ngột biến thành một màu vừa đen vừa nồng, trong sắc trời rạng sáng nhìn được rất rõ nét.

Cô theo bản năng cúi đầu nhìn về phía đồng hồ số, phát hiện kim xăng đã ở mức đỏ, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ giảm xuống rất nhanh, mà vạch đồng hồ nhiệt lại đang không ngừng bay tăng cao. Thân thể cô đột nhiên phát run lên, lập tức đánh vòng tay lái, tách bình xăng ra khỏi vách núi.

Nhất định là vừa rồi trong lúc va chạm bình xăng đã bị đánh vỡ, bây giờ cho dù bản thân chiếc xe có giảm nhiệt độ cũng vô dụng, xăng trong bình đang tuột càng ngày càng nhanh, vạch đồng hồ nhiệt cũng không ngừng tăng cao, thế này bình xăng rất có thể sẽ phát nổ.

"Nhảy khỏi xe!" Tô Vãn Khanh từ trong kẽ răng nặn ra một câu, cô cấp tốc đẩy cánh tay Thẩm Mộng Nhan đang vòng lấy eo mình ra, hướng về phía ba người vẫn còn đang ngẩn ngơ hét rống lên: "Nhanh, nhảy đi! Nhảy từ bên phải!"

Cố Khuynh Dung nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, chị xoay đầu nhìn về phía đuôi xe, đuôi xe đã bị cháy đen bốc khói ngùn ngụt, ngay cả trong xe cũng đã bay nồng nặc mùi xăng.

Phạm Hâm cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía đuôi xe đang không ngừng bốc khói, tim của cô ta chợt thắt chặt lại, nhưng không lập tức hành động, mà hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu?"

"Mọi người nhảy trước, tôi lập tức nhảy sau, nhanh!" Tô Vãn Khanh biết cô phải là người nhảy cuối cùng, nếu không thì chiếc xe mất đi khống chế, sẽ nghiền nát bọn họ mất. Đồng hồ nhiệt đã chạm đến mức báo động cực điểm, bọn họ đã không còn thời gian do dự.

Cố Khuynh Dung biết thời khắc này một giây cũng không được lãng phí, bọn họ không nhảy, Tô Vãn Khanh cũng không thể nhảy. Chị nhanh chóng vượt qua Phạm Hâm nắm lấy chốt cửa, quay đầu lại nhìn Phạm Hâm nói: "Ôm chặt chị."

Phạm Hâm không một chút do dự, ôm thật chặt lấy chị, một tay vẫn che sau đầu chị. Con ngươi Cố Khuynh Dung trở nên mờ đυ.c, tay kéo chốt cửa, dùng một chân đạp cánh cửa, gió cuồng loạn đập vào trong xe, còn kèm theo mùi xăng dầu cháy khét.

Chị biết xe đang lao thẳng về phía trước mà lập tức nhảy xuống, nhất định phải lăn lộn vài vòng, lúc chạm xuống mặt đất rất có thể sẽ bị gãy xương. Chị ôm lấy hông của Phạm Hâm, hai người từ ghế ngồi lăn xuống xe, lúc rơi xuống đất chị lót lưng mình ở phía dưới đỡ cho Phạm Hâm.

Tô Vãn Khanh nhìn sang gương chiếu hậu, thế nhưng khói đen ở đuôi xe ngăn cản tầm nhìn của cô nghiêm trọng, cô không thể nhìn thấy cái gì. Cửa xe mở rộng thỉnh thoảng va đập vào lan can bên đường, tiếng gió rít gào ô ô cùng với mùi cháy khét trong chốc lát tràn ngập bên trong xe.

"Mộng Nhi, nhanh nhảy đi!" Tô Vãn Khanh tháo dây an toàn của mình, chuẩn bị nhảy bất cứ lúc nào, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộng Nhan, khói từ đuôi xe tràn ngập không thể nhìn rõ hình dáng của đối phương.

Cô một tay nắm tay lái giữ đúng phương hướng, một tay ôm lấy cổ Thẩm Mộng Nhan, trong tiếng thở dồn dập nói: "Mộng Nhi, chị yêu em, rất yêu rất yêu… nhảy đi!"

Thẩm Mộng Nhan chợt đổ người về phía trước, môi chạm môi cô, răng đập vào nhau đến phát đau: "Bây giờ đừng nói mấy lời này, chị phải cẩn thận, chúng ta chốc nữa gặp lại… em muốn nghe chị nói."

Nàng tuyệt đối không muốn rời khỏi chỗ này trước Tô Vãn Khanh, để cô một mình ở lại với nguy hiểm. Tô Vãn Khanh đột ngột nói chị yêu em làm trái tim nàng quặn thắt lại, nàng rất muốn nghe thấy câu này, muốn đến phát điên, thế nhưng vào thời khắc như bây giờ, phảng phất giống như ly biệt.

Nàng hít một hơi thật sâu, cổ họng khô khốc dị thường. Nàng không do dự nữa, nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe ra, cuộn mình lại, hai tay ôm đầu lăn xuống, tầm mắt trong phút chốc mất đi hình ảnh Tô Vãn Khanh.

Tô Vãn Khanh nhìn nàng nhảy xuống cuối cùng trên miệng cũng hiện lên một nụ cười, khóe mắt từ từ rũ xuống, cô thử đưa tay cạy chốt cửa, quả nhiên không nhúc nhích tí nào. Cô nhẹ nhàng tựa vào ghế ngồi, ở trong xe tràn ngập khói đen khẽ hít thở.

Cô biết mình không có cách nào nhảy khỏi xe, lúc nãy xe va chạm với vách núi, cô đã biết cửa xe đã bị biến dạng chết cứng rồi, từ bên này căn bản không có cách nào mở ra. Nếu như leo qua chỗ ngồi ở bên kia mà nhảy, chiếc xe sẽ mất đi khống chế, rất có thể lúc cô còn chưa kịp nhảy chiếc xe đã leo xuống sườn núi phía trước.

Cho nên lúc nãy cô mới nói là nhảy từ bên phải, cửa bên trái đã hoàn toàn biến dạng chết cứng rồi, không thể mở được, nếu như để bọn họ biết có thể sẽ không một người nào nhảy.

Cô thắt dây an toàn lại lần nữa, cho dù khả năng thoát chết rất thấp cô cũng muốn thử, Mộng Nhi của cô vẫn đang đợi cô. Đồng hồ nhiệt vẫn đang tăng, bây giờ chỉ có duy nhất một cách là triệt để phá hỏng động cơ, chiếc xe mới có thể dừng lại, đây cũng là cách duy nhất để chiếc xe không phát nổ.

Cô nhắm hai mắt lại, phía trước có một khúc cua phải, cô nắm chặt tay lái, để cơ thể mình gắt gao dựa vào ghế ngồi. Phần lưng mơ hồ lan tràn sự đau đớn, cô biết đó là do những vết thương Thẩm Mộng Nhan lưu lại trên người cô.

Nói không chừng sáng sớm hôm nay, sẽ có ai đó, phát hiện ra cô… hoặc là thi thể cô. Vậy có lẽ bọn họ sẽ hoảng hốt không gì bằng, trên khoé miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng nhàn nhạt, hệt như nụ cười ngưng tụ tình yêu dành cho người nào đó.

Cô cuối cùng đánh tay lái sang một bên, chiếc xe ầm ầm va chạm vào vách núi phía trước mặt, động cơ thét gào ầm ĩ. Túi khí an toàn bất thình lình bung ra, hung hăng đập vào cơ thể cô, cô tựa hồ trong nháy mắt mất đi nhận thức.

Tiếng va chạm cũng không chói tai giống như trong tưởng tượng, mà ngược lại nghe rất rầu rĩ, phảng phất giống như tiếng gầm của ma quỷ ở dưới địa ngục.

Khói đen ở đuôi xe cũng theo sự dừng lại của động cơ mà từ từ tiêu tán, những giọt tàn dư xăng dầu cuối cùng nhỏ giọt xuống mặt đường. Sương mù giữa núi chậm rãi tản đi, tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống đường núi, ấm áp mà bàng quang dưới sự tĩnh lặng của sườn núi.

Các nàng muốn xem mặt trời mọc, bây giờ mặt trời lại ở bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn các nàng.