Chương 4: Vết Sẹo - Màn 2

Tô Vãn Khanh từ sớm đã đứng ở cổng phim trường, phần diễn xuất của Thẩm Mộng Nhan không lầm đã lọt vào tầm mắt cô, đối với cô, nàng hệt như một con mèo.

Khi thì kiêu ngạo quyến rũ, khi thì ngây ngô e dè, giống hệt một con mèo nằm trong lòng cô.

Mà hiện tại vẻ ngoài xinh đẹp kia của nàng lại không giống vậy, nàng giống một con thú hoang nhỏ bị lạc đường, những ảo tưởng trong lòng không thể kiềm chế liên tục gia tăng, thế nhưng lại cũng cảm thấy vô cùng bất lực và mất mác.

Tô Vãn Khanh mỉm cười tiến vào trường quay.

"Chị Khanh."

"Chào chị Khanh."

"Vãn Khanh."

Từ giọng nói của rất nhiều người, Thẩm Mộng Nhan biết được Tô Vãn Khanh đến rồi, nàng ngẩng đầu lên. Tô Vãn Khanh đang trò chuyện cùng Tô Hạo Nam, hình như đề tài bàn luận là nàng, ánh mắt hai người họ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía nàng.

Y phục hôm nay của Tô Vãn Khanh lại đổi sang một phong cách khác, bộ váy liền thân với chiếc thắt lưng xanh đen, không giống bộ y phục mạnh mẽ sắc sảo hôm trước, hơn nữa lại thêm cảm giác dịu dàng. Cô tháo mắt kính xuống, trên mặt cô chỉ có đánh một lớp phấn nền nhẹ, đôi môi son một lớp mỏng màu hồng nhạt, giữa hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc.

Thẩm Mộng Nhan không hút thuốc, nàng luôn cảm thấy phụ nữ hút thuốc thực sự là quá bụi bặm. Thế nhưng nhìn Tô Vãn Khanh hút thuốc, nàng lại cảm thấy là một cảnh tượng quá mức đẹp đẽ, đôi môi đỏ dưới làn khói, nhấp vào rồi nhả ra sương trắng mập mờ lượn quanh.

Chẳng lẽ vì tư vị riêng trong lòng.

Tô Hạo Nam cau mày nói cái gì đó, Tô Vãn Khanh ngược lại gương mặt vẫn nhẹ nhàng như mây trôi. Nàng lại cúi thấp đầu xuống, bước chân di chuyển về phía chỗ ngồi của mình, nàng không muốn để Tô Vãn Khanh nhìn thấy mình kém cỏi như vậy.

Trước người đột nhiên bị ai đó chắn lại, nàng cúi đầu nhìn giày của người đó, bàn chân nhỏ nhắn trên một đôi xăng-đan màu đen, những chiếc móng được sơn màu đỏ, càng làm nổi bật làn da trắng nõn trên bàn chân.

"Em thích cúi đầu nhìn người khác như vậy à?" Giọng nói vừa dịu dàng mà lại xen kẽ chút lười biếng, cằm Thẩm Mộng Nhan bị một ngón tay đẩy lên, muốn tránh cũng không tránh được đôi mắt hẹp dài kia.

"Nhớ kỹ, sau này bất luận lúc nào, đều không được cúi đầu." Giọng điệu cứng rắn của Tô Vãn Khanh và nụ cười ấm áp đó thật không cân xứng, Thẩm Mộng Nhan dùng sức gật đầu, nhớ lấy bất luận lúc nào cũng không được cúi đầu.

Khoảng cách giữa Tô Vãn Khanh và nàng rất gần, cô lại không mang kính, cho nên Thẩm Mộng Nhan rất dễ dàng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô. Không phát hiện ra quầng mắt thâm, cũng có thể là được che lấp bởi lớp trang điểm.

"Mọi người chuẩn bị, chúng ta quay lại lần nữa." Tô Hạo Nam vỗ tay, ánh sáng và máy quay đều đã vào vị trí, Tô Vãn Khanh lùi về sau vài bước, ngồi vào ghế của Thẩm Mộng Nhan.

Thẩm Mộng Nhan vứt những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu đi, khoé mắt lại lướt nhìn qua chỗ Tô Vãn Khanh ngồi, lần nữa bước đến trước ống kính.

Thân thể thon nhỏ của nàng giống như một con rắn quấn quanh cơ thể người đàn ông kia, hơi thở dịu dàng của nàng không ngừng phả vào bên tai hắn. Phan Dịch siết chặt vòng eo nhỏ thon của nàng, giống như muốn cắt đứt vòng eo ấy vậy.

Nàng muốn học tập Tô Vãn Khanh dùng lưỡi liếʍ cổ của hắn, thế nhưng dù lấy hết dũng khí cũng không làm ra được động tác đó, cuối cùng vẫn là vùi mặt vào ngực hắn, ngón tay đặt sau lưng hắn không ngừng phác thảo.

Tay của Phan Dịch đặt trên đùi nàng, cách lớp vải của bộ sườn xám không ngừng vuốt ve, cảm giác thô ráp, nóng bức kia làm thân thể nàng trong nháy mắt cứng nhắc, cố nén sự khó chịu trong lòng.

"Cắt!" Vừa nghe thấy tiếng hô cắt của đạo diễn, Thẩm Mộng Nhan lập tức thoát khỏi vòng tay của người đàn ông lùi lại vài bước, bởi vì tốc độ quá nhanh xém chút bị giày cao gót giẫm phải chân.

Phan Dịch trêu chọc chàng nói: "Mộng Nhan, anh còn chưa làm hành động gì quá đáng nữa mà, trong phim và ngoài đời khác biệt nhau quá lớn."

Tô Hạo Nam nhìn máy ghi hình không ngừng cau mày, mặc dù biểu hiện của Thẩm Mộng Nhan đã có bước tiến rất lớn, nhưng vẫn không đạt được tiêu chí mà hắn mong muốn, ở trong thế giới của hắn chưa từng xuất hiện hai chữ 'sắp đạt' này.

Tiếp tục quay lại mấy lần nữa, thế nhưng biểu hiện của Thẩm Mộng Nhan cũng không khá hơn.

Tô Hạo Nam nhìn sắc trời, ánh sáng đã không còn thích hợp để quay tiếp cảnh này. Hắn trầm giọng nói: "Mộng Nhan, hôm nay quay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục quay cảnh này, em nghiền ngẫm lại cảm xúc của mình đi."

Ý này nghĩa là vẫn chưa qua sao?

"Cái gì, quay cả một buổi vẫn chưa qua cảnh này sao?"

"Uầy, người mới mà…"

Trong phim trường có người nhỏ tiếng oán giận, mặc dù giọng rất nhỏ, nhưng ở trong cái phim trường bị phong kín và yên tĩnh này vẫn nghe được rất rõ ràng. Thẩm Mộng Nhan muốn cúi thấp đầu, nhưng nàng vẫn kiên trì chịu đựng, ngẩng đầu lần lượt hướng về phía mọi người trong trường quay xin lỗi.

Lúc nàng về lại chỗ ngồi thu dọn đồ đạc, đoàn phim đã bắt đầu quay cảnh của người khác. Nàng đeo túi xách đi ra ngoài, lại phát hiện Tô Vãn Khanh đang đi theo phía sau nàng.

"Chị Khanh, chị không quay sao?" Giọng Thẩm Mộng Nhan trầm trầm, còn mang chút khàn khàn.

"Cảnh của tôi mai mới quay, giờ đến phòng em đi, tôi rất mệt." Thẩm Mộng Nhan chớp mắt, đây là ý gì, cô muốn ở chung phòng với nàng sao?

"Đoàn phim không còn phòng trống, đi khách sạn thì lại rất phiền phức." Tô Vãn Khanh giải thích một câu đơn giản, phía sau phim trường là một dãy biệt thự, chỉ có nam nữ diễn viên chính là được ở một mình một căn.

Cô rõ ràng vừa nãy còn ngồi xem nàng diễn, rảnh rỗi vậy sao không sớm tìm cho mình một căn phòng đi. Thẩm Mộng Nhan mặc dù hoài nghi, nhưng nhìn thấy những tia máu đỏ trong mắt cô, còn bước nhanh hơn, giúp cô mở cửa.

Tô Vãn Khanh vừa vào cửa thì đi thẳng vào phòng vệ sinh trước, cả giày cũng không tháo ra. Thái độ vô cùng tự nhiên khiến Thẩm Mộng Nhan cũng không biết nên tiếp đãi cô thế nào, chỉ đành giống như thường ngày bước vào bếp pha cà phê.

Nàng say sưa nhìn ấm nước đang đun sôi, viền mắt vì tâm tình không tốt trở nên ửng đỏ, thế nhưng nàng vẫn mạnh mẽ kìm nén, nàng cũng không có tư cách khóc thầm.

Lúc nàng bưng hai tách cà phê trở lại phòng khách, phát hiện Tô Vãn Khanh đã tẩy trang nằm trên ghế sô pha, đôi mắt nhắm lại giống như đang ngủ, đôi chân vẫn còn mang đôi giày đi bên ngoài.

Sau khi tẩy trang, sắc mặt cô trông có chút nhợt nhạt, nhưng dung mạo vẫn tinh xảo, đôi chân mày vẫn cong dài.

Nàng nhẹ nhàng đặt hai tách cà phê lên bàn, đi đến chỗ ghế sô pha, cúi người xuống giúp cô cởi giày.

Dây quai màu đen quấn quanh mắc cá chân trắng nõn của cô, vóc người của Tô Vãn Khanh vốn thon dài mảnh khảnh, phối cùng với đôi cao gót, lúc đi đứng tạo nên một khí thế bức người.

Trong mắt đều cảm thấy vẻ đẹp đến nao lòng…

Tô Vãn Khanh vẫn chưa có khả năng có thể ngủ nhanh như vậy, vừa nhắm mắt cái là có thể ngủ. Cô hé mắt, lặng lẽ nhìn đôi gò má của Thẩm Mộng Nhan, môi nàng mím chặt giống như đang chịu uỷ khuất gì vậy.

Đợi đến lúc đôi giày được cởi ra, Tô Vãn Khanh ngồi dậy, tựa người vào sô pha, bưng cốc cà phê trên bàn lên. Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu nhìn cô, cố nặn ra một nụ cười, nhưng chính nàng cũng thấy miễn cưỡng, vội xoay đầu mở TV lên.

Nhìn nụ cười khó coi của nàng, Tô Vãn Khanh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt cố hết sức dịu dàng nhìn nàng. Cô thử nhớ lại lần đầu mình đi quay, cô cũng đã từng bị đạo diễn mắng đến không còn mặt mũi, tâm trạng lúc đó ra sao nhỉ?

Cô quả thực cũng không nhớ rõ là mình có khóc không, nhiều năm như vậy, ngoài trừ lúc diễn ra, cô chưa từng khóc qua, cũng quên mất tâm trạng muốn khóc là như thế nào rồi.

Cô chỉ biết tâm trạng muốn khóc mà khóc không được, giống như đêm hôm đó, một khối đá lớn đè nặng trên ngực, khó chịu đến không thở nổi. Nếu như lúc đó có thể khóc thì sẽ dễ chịu hơn một chút, có thể bởi vì ở trong giới này quá lâu, mặc dù không khóc được nhưng thật sự phải kìm nén rất nhiều.

Đều là bởi vì người đó… Một tia lạnh lùng loé lên trong mắt cô rồi biến mất, dù sao cô đã sớm quen với cuộc sống diễn viên rồi, vậy diễn nhiều hơn một lần cũng có sao đâu?

Thẩm Mộng Nhan đang chìm đắm trong sự ăn năn của mình, đột nhiên bị ai đó ôm vào lòng. Nàng ngẩng đầu lên, phía trên chính là đôi mắt dịu dàng sâu thẳm như hồ nước của Tô Vãn Khanh.

"Muốn khóc thì khóc đi, em có cái quyền này mà." Sau lưng bị người đó vỗ nhẹ, thân thể nhỏ bé của nàng đột nhiên run lên, cảm giác chua xót đột nhiên xông lên đầu, chóp mũi cay cay khó chịu.

Nàng không tự chủ nắm lấy y phục của Tô Vãn Khanh, lớp vải mỏng bị nàng gắt gao siết chặt trong tay. Ở trong tình trạng như lúc này có phải sẽ phá hỏng y phục của cô mất không, bộ y phục này hình như rất đắt.

Nhận thấy trước ngực đột nhiên không còn rung nữa, Tô Vãn Khanh cúi đầu, nhìn thấy Thẩm Mộng Nhan buông y phục mình ra, còn vuốt lên nếp nhăn trên bề mặt. Khoé miệng cô hơi vễnh lên, nhưng cố kìm nén lại nụ cười.

Lúc này mà cười chả phải là đang xát muối vào vết thương của người khác sao, quả thực không phải là hành động nên làm.

"Em muốn nắm cứ nắm, muốn khóc cứ khóc, ở đây không có người ngoài."

Thẩm Mộng Nhan vừa định phản bác lại chã nhẽ cô không phải là người ngoài sao, thế nhưng vừa định mở miệng, thì kéo theo dòng lệ đã nhịn rất lâu tuông trào ra.

Nàng từ bao giờ không biết hệ thần kinh của mình lại mẫn cảm đến vậy, sau này muốn khóc thì cứ mở miệng khóc, không muốn nữa thì ngậm miệng lại sao? Đầu óc nàng đột nhiên hiện ra một giọng nói đang thao thao bất tuyệt, trên mặt lưu lại dòng nước mắt đang tuông trào của nàng.

Tưởng tượng đến cảnh như vậy, nàng khóc càng lớn hơn. Hình ảnh trước mắt đều mù mịt, nhìn không rõ biểu tình của Tô Vãn Khanh, nàng cắn môi, dùng tay lau mặt, còn phô trương nói: "Em xem TV cảm động nên khóc."

Tô Vãn Khanh nghĩ người này đúng trời sinh đã thích hợp làm diễn viên, vừa mới khóc như vậy xong đã nhanh chóng lấy lại được mạnh mẽ. Cô tranh thủ liếc mắt sang TV, nàng không biết trên TV là đang phát tin tức vạch trần một lò mổ nào đó, những chú heo bị mổ bụng treo xếp hàng.

"Trong đó có người thân của em sao?" Ánh mắt của Thẩm Mộng Nhan cùng cô nhìn về phía TV, mới phát hiện bộ dạng chu miệng khóc lóc của mình rất giống một kẻ ngớ ngẩn.

Tô Vãn Khanh thở dài, rút vài miếng khăn giấy trên bàn, một tay nâng cằm nàng lên, một tay dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi hai hàng lệ vương trên mặt nàng, giống ở phòng trang điểm hôm đó.

"Khóc đi, khóc xong thì xem lại kịch bản, tôi trước đây cũng như vậy." Trước đây cô cũng như vậy? Cô cố nhớ lại, nhưng khổ nỗi không nhớ được gì.

Thẩm Mộng Nhan vùi đầu vào bả vai của cô, cũng không cần biết có phá hỏng bộ váy của cô hay không.

Khóc đi, khóc xong là một thế giới mới, khóc xong thì xem lại kịch bản, nàng có cái quyền này.