Chương 3: Vết Sẹo - Màn 1

Trong lúc nghỉ giải lao đợi phân cảnh kế tiếp, Thẩm Mộng Nhan cầm điện thoại lên mạng, tiêu đề tin tức giải trí mấy ngày nay đều là Tô Vãn Khanh, cô tuỳ tiện tham dự một lễ trao giải cũng có thể gây lên sự chú ý. Nàng kéo sát di động lại nhìn kỹ những tấm ảnh trên màn hình, người kia diện một chiếc quần bò ôm sát người màu xanh đậm, ngước đầu mỉm cười.

Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, chẳng qua người đẹp trong giới giải trí chẳng phải đầy ra đấy, nhưng dáng vẻ vừa dịu dàng vừa kiêu ngạo thế này thì chỉ có thể nhìn thấy trên người Tô Vãn Khanh.

"Hi, vừa quay xong cái là cầm điện thoại liền, nhắn tin với bạn trai à?" Bất thình lình bị người khác vỗ một cái sau lưng, Thẩm Mộng Nhan theo phản xạ nhấn nút tắt máy, màn hình trở thành một mảng đen tuyền.

"Không có, tuỳ tiện lên mạng thôi." Người đang nói chuyện cùng nàng là nam phụ Đoạn Hồng, cũng là một người mới. Trong bộ phim này ngoài nàng và Đoạn Hồng ra, còn lại đều là những diễn viên lão làng trong giới, căn bản chỉ cần diễn một lần là cho qua.

Đây cũng chính là áp lực rất lớn cho Thẩm Mộng Nhan, mỗi ngày đều phải học đi học lại kịch bản, thuộc đến thiên môn địa ám, nàng không ngừng tưởng tượng ra tình cảnh trong kịch bản, giọng điệu nói chuyện ra sao, ngay cả lúc ăn cơm cũng tự lẩm bẩm.

Tô Hạo Nam đối với biểu hiện của một người mới như nàng cũng vô cùng kinh ngạc, rất ít người có thể lần đầu tiên quay phim mà biểu hiện thuần thục đến vậy, mãi đến một lần hắn nhìn thấy kịch bản trong tay nàng, toàn bộ bên trong đều chằn chịt những ghi chú và đánh dấu, hắn mới biết hoá ra hắn thật sự đã chọn được một mầm giống rất tốt.

"Mấy ngày này em biểu hiện thật sự rất tốt, thảo nào chị Khanh lại ở trước mặt mọi người khen em." Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Mộng Nhan vễnh lên, Đoạn Hồng nhìn dung nhan yêu nghiệt này nuốt nước bọt xuống. Người quyến rũ như vậy, không vào giới giải trí thì thật sự quá đáng tiếc.

"Anh cũng vậy mà." Thẩm Mộng Nhan vuốt ve điện thoại, không ngờ rằng con người kia thật sự ở trước mặt phóng viên đề cử mình, nếu như có cơ hội gặp mặt lần nữa, nàng nhất định sẽ nói lời cảm ơn với cô.

Nàng cúi đầu lật kịch bản, mấy ngày nữa sẽ quay đến cảnh câu dẫn người khác, nàng có chút căng thẳng cắn môi dưới.

"Chị Mộng, đến cảnh của chị rồi." Cô bé trợ lý chạy đến thông báo cho Thẩm Mộng Nhan, thực ra một người mới như Thẩm Mộng Nhan cũng không cần có trợ lý, chỉ là Tô Hạo Nam nói nữ chính đi đóng phim sao lại có thể không có trợ lý được, nói rồi hắn vỗ tay một cái, kêu một thuộc hạ của mình tạm thời làm trợ lý cho nàng.

Thẩm Mộng Nhan gật đầu, đứng dậy phủi thẳng sườn xám trên người, nàng ngắm nhìn bộ sườn xám màu xanh trên người mình, rồi nghĩ đến chiếc quần bò màu xanh đậm của Tô Vãn Khanh, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Lúc nàng bật cười lại không khỏi cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình trên gương mặt, mang giày cao gót chạy ra trường quay. Bởi vì eo nàng vô cùng nhỏ, cho nên toàn bộ sườn xám ở đoàn phim đều phải đi sửa lại.

Lúc này bộ sườn xám đang bó sát vòng eo nàng, khiến nàng thở một cái cũng cảm thấy khó khăn, cả nước cũng không dám uống. Chỉ sợ thở mạnh một cái bộ sườn xám này sẽ bung ra, không biết Tô Vãn Khanh mặc chiếc quần bò bó sát kia trên người có loại cảm giác này không nhỉ?

Trong đầu nàng tưởng tượng ra bộ dạng của Tô Vãn Khanh lúc chiếc quần bó sát ấy bung ra, nàng gần như muốn giơ tay che mặt lại, sao lại tưởng tượng ra cảnh xấu hổ như thế. Bất quá nếu quần áo thật sự bị bung ra, vậy thì để bộ sườn xám của mình bung thì được rồi, mình chỉ là một người mới tên tuổi còn chưa ai biết đến, cho dù có cởi truồng chạy rông cũng sẽ không có người để ý đến.

Cùng lắm làm như vậy sẽ bị người ta chạy đến trói lại, tống vào nhà thương điên thì có khả năng lớn hơn một chút? Thẩm Mộng Nhan đột nhiên cảm thấy mình thật sự bị điên rồi, làm sao có thể tưởng tượng ra một cảnh mà nếu xảy ra có thể kéo cả bạn bè bạn, ba mẹ bạn cũng muốn nhảy lầu theo thế này.

Nàng ép suy nghĩ của mình về lại với cảnh quay, đến lúc nàng ngẩng đầu lên, trên mặt đã treo lên nụ cười mị hoặc của nữ chính. Đúng, chính là hắn, sĩ quan nhỏ nhoi sắp nằm trong chén của chị đây.

Đây là cảnh quay nữ gián điệp Thanh Mặc lần đầu tiên tiếp cận nam chính đang sắm vai sĩ quan, nhưng tên sĩ quan đã sớm biết Thanh Mặc là gián điệp của quân địch, hơn nữa lúc nàng lâm vào thời khắc nguy hiểm, giả vờ vô tình cứu nàng, và lợi dụng lúc đó để thăm dò thông tin của quân địch từ nàng.

Thẩm Mộng Nhan cười tươi như hoa xuất hiện trước ống kính, tóc nàng được chuyên viên uốn lại thành luống đen nhánh và lượn sóng được vén cao lên, hai bên tóc mai được uốn chỉnh tề dính sát vào da mặt, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp sắc sảo của gương mặt nàng.

Nàng ở trước ống kính như thể một con mèo, uyển chuyển bước từng bước, nụ cười vừa phóng đãng vừa khêu ngợi. Cảnh này ngược lại thật sự không cần đến kỹ năng diễn xuất, dung mạo của nàng khiến cho hình ảnh này trở nên thực hơn bao giờ hết.

Ba máy quay hình đều nhắm vào hai người họ, máy quay không ngừng di chuyển, muốn tìm được góc độ ánh sáng tốt nhất. Hai người ngồi vào vị trí đã sắp xếp trong phim trường, trước mặt còn bày hai ly rượu, chất lỏng màu đỏ bên trong du dương đong đưa.

"Chồng em làm nghề gì vậy?" Phan Dịch mặc trên người một bộ âu phục phẳng phiu, đầu tóc được vuốt keo bóng loáng, không một sợi rối nằm xếp li sau ót, hắn nhấp môi, tựa như một viên đá cẩm thạch lạnh lùng cùng nghiêm nghị.

"Nếu biết ngài Vương hứng thú với chồng em như vậy, em đã gọi cả chồng em cùng đến rồi." Thẩm Mộng Nhan giống là đang hờn giận, quở trách nói, đôi chân mày tinh tế được tô điểm càng thêm dài cong vυ"t, đường viền mắt men theo vốn đã rất xinh đẹp giờ càng thêm yêu mị.

"Nói chuyện thoải mái thế này, ta rất lâu rồi chưa từng trải qua. Người lui đến quanh ta đều trưng bộ mặt sĩ diện, mỗi ngày đều đem chuyện quốc gia đại sự treo ở cửa miệng, nhưng bất luận họ nói cái gì, ta chỉ nhìn thấy trong mắt họ một thứ." Phan Dịch tầm mắt u tối chăm chú nhìn cô gái đối diện, ngữ điệu bị hắn đè xuống rất thấp.

Tay Thẩm Mộng Nhan nhấc chiếc ly lên, lực đạo tựa hồ như không thể khống chế được bình tĩnh, tựa hồ như muốn bóp nát chiếc ly trong tay.

"Thứ gì?"

"Sự sợ hãi."

Tô Hạo Nam nhìn vào màn hình vô cùng hài lòng gật đầu, hắn biết cô gái này có thể làm được. Sự câu dẫn này chân thực là một thứ vũ khí của người phụ nữ đối với đàn ông, khiến đàn ông cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy, nhưng cũng mang lại cảm giác ngượng ngùng e dè trên người nàng.

Cái gì gọi là 'dục cực hoàn nghênh' (muốn cự còn nghênh, ý là làm bộ), cái gì gọi là 'tay ôm đàn che nửa mặt hoa' (đây là một câu trong bài thơ "Tỳ Bà Hành" của Bạch Cư Dị), nhìn biểu tình bây giờ của Thẩm Mộng Nhan thì biết. Nam chính cũng bị biểu tình của Thẩm Mộng Nhan mà bị dẫn dắt nhập vai, đối với một bộ phim mà nói hai người đều vô cùng nhập vào vai diễn, mới có thể đem đến cảnh sắc và hưởng thụ thực sự cho khán giả.

Mãi đến lúc đạo diễn hô cắt, Thẩm Mộng Nhan mới buông lỏng nụ cười trên mặt, nàng xoa xoa khoé miệng bị cười đến mức tê cứng của mình, xoay đầu nhìn về phía đạo diễn. Nàng thấp thỏm không yên nhìn Tô Hạo Nam đang chuyên chú vào phân đoạn vừa quay trên màn hình, chờ đợi phán quyết của hắn.

"Mộng Nhan, em diễn rất tốt, anh bị em hớp mất hồn luôn rồi." Nam chính Phan Dịch nở một nụ cười xã giao, vỗ vai khích lệ nàng. Thẩm Mộng Nhan có thể xem như là diễn viên nhỏ tuổi nhất đoàn, dáng dấp xinh đẹp, người lại rất có lễ độ, nên Phan Dịch cũng rất coi trọng cô bé.

"Cảm ơn anh Phan." Thẩm Mộng Nhan muốn nở một cười đáp trả, thế nhưng vừa rồi đã cười quá nhiều, mặt đã trở nên tê liệt, muốn biểu hiện cái gì cũng không thể làm ra được.

Tô Hạo Nam một bên nhìn màn hình máy quay, một bên liếc nhìn kịch bản. Bây giờ Thẩm Mộng Nhan đang cảm kịch rất tốt, hay là thừa thắng quay phân cảnh trọng tâm của bộ phim?

"Mộng Nhan, tiếp theo sẽ quay phân cảnh Thanh Mặc câu dẫn vị sĩ quan." Nhịp tim Thẩm Mộng Nhan đột nhiên tăng nhanh vài nhịp, nàng trầm mặc gật đầu, đi về chỗ ngồi ôn lại lời thoại của cảnh quay.

Điều này quá nhanh so với tưởng tượng của nàng, phân cảnh này không chỉ có khıêυ khí©h bằng lời nói, còn có tiếp xúc thân thể nữa. Liên quan đến phân cảnh này, trong kịch bản ngoài lời thoại chỉ có một dòng ngắn, Thanh Mặc mượn rượu dụ dỗ sĩ quan Vương.

Nói cách khác, đến lúc đó thân thể nàng phải hành động thế nào để diễn đều dựa vào chính mình phát huy. Nàng nhắm mắt lại, mường tượng lại động tác của Tô Vãn Khanh ngày hôm đó, môi cô nhẹ nhàng lướt qua cổ nàng thế nào, ngón tay ở trên eo nàng mân mê ra sao, còn có chân…

Mới nghĩ đến đây miệng lưỡi nàng bắt đầu khô rốc, gương mặt trở nên nóng bừng, nàng đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng chợt mở mắt ra, cầm ly nước mà trợ lý chuẩn bị sẵn, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, dòng nước lạnh tiến vào khuôn miệng ấm áp, làm nàng rung rẩy cả người.

"Vãn Khanh, em chưa tới nữa à?" Tên của một người quen thuộc đột nhiên lọt vào tai nàng, Thẩm Mộng Nhan xoay đầu lại, nhìn thấy Tô Hạo Nam đang nói chuyện điện thoại.

Chị sẽ đến đây sao? Tô Hạo Nam cúp máy, chú ý đến cặp mắt đang chăm chút nhìn mình của Thẩm Mộng Nhan, hắn đột nhiên có chút vui vẻ.

"Mộng Nhan, phân cảnh này em có cảm thấy nắm chắc không?" Giọng nói nghiêm túc của Tô Hạo Nam vang lên bên tai, Thẩm Mộng Nhan gật đầu, nàng hơi chần chừ không biết có nên hỏi hay không.

"Cái đó, chị Khanh cũng đến đây à?"

"Ừm, Vãn Khanh em ấy là diễn viên khách mời bí mật, cả truyền thông cũng không biết." Tô Hạo Nam đè giọng nói xuống, Thẩm Mộng Nhan hiểu rõ gật đầu. Tô Vãn Khanh diễn một vai khách mời, vậy bộ phim đúng là có nhiều mánh khoé lớn thật.

Bộ phim này trước lúc khởi quay đã thu hút rất nhiều sự quan tâm chú ý, rất nhiều người suy đoán nữ chính sẽ là ai. Vì để bảo vệ sự mới mẻ bất ngờ cho bộ phim, Tô Hạo Nam cự tuyệt phỏng vấn của tất cả phóng viên, ngay cả cảnh hậu trường cũng không được phép tiết lộ bất cứ thứ gì ra ngoài.

Toàn bộ diễn viên ra vào trường quay đều bịt kín tầng tầng lớp lớp, giống y như đi ăn trộm vậy. Mỗi lần chứng kiến cảnh phóng viên đứng đầy ngoài phim trường, còn diễn viên toàn thân diện đồ đen, đội mũ sụp xuống, đeo kính râm, bị một đám phóng viên vây quanh tấn công, Thẩm Mộng Nhan còn tưởng rằng nơi đây tựa như đang xảy cuộc thảm sát của bọn xã hội đen gϊếŧ người diệt khẩu.

Tô Hạo Nam chỉ tay vào cuốn kịch bản của nàng, ý bảo đến lúc quay rồi. Thẩm Mộng Nhan hít một hơi sâu, nhắm mắt lại để chuyên viên makeup tuỳ ý trang điểm, tạo hình kiểu tóc cho nàng, nàng yên lặng nhớ lại lời thoại, thử diễn động tác của mình.

Sự thật chứng minh, Tô Hạo Nam đã kỳ vọng quá lớn. Phan Dịch vừa mới ôm lấy nàng thì đã bị biểu tình trên gương mặt nàng doạ cho sợ phải lùi lại ba bước, nàng chẳng qua chỉ mới bị ôm lấy, ngũ quan trên mặt nàng đã vặn vẹo đến mức khó coi, bộ dạng giống như nhìn thấy một con chó đang lao vào cắn nàng.

"Cắt! Chỗ này cần em nghênh hợp, là nghênh hợp đó hiểu không, không phải là nơi để em thích thì tuỳ ý muốn treo cổ tự tử!"

Tô Hạo Nam lại vò rối tung đầu tóc của hắn, hắn lắc đầu, phim trường một mảng yên tĩnh.

"Em nghỉ xíu đi, chút nữa quay lại."

Thẩm Mộng Nhan nhỏ tiếng xin lỗi, Phan Dịch hiểu rõ vỗ vai nàng, hắn tiếp nhận ly nước của trợ lý đưa đến, ngồi một bên nghỉ ngơi.

Nàng cúi đầu lẻ loi đứng ở trung tâm trường quay, cắn môi dưới không nói tiếng nào.