Chương 30: Thời gian lặng tĩnh

Đầu lưỡi đau rát cuối cùng cũng gọi lại được ý thức của Tô Vãn Khanh, cô ép mình quên đi tràng cảnh vừa hiện lên trong đầu, thân thể lại không ngừng run rẩy. Lúc đầu chỉ là rung rung đầu ngón tay, sau đó biến thành toàn thân đều run rẩy kịch liệt.

Rõ ràng cô đang ở trong một căn phòng khách rộng rãi sáng sủa, lại giống như trở về cái đêm mưa gió của mười năm trước, ù tai hoa mắt, duy chỉ có tiếng sấm kề cận. Giữa bầu trời đêm nặng nề mà đen tối chém ra khe hở thật lớn, vang lên lanh lảnh trong tiếng mưa lớn như thác đổ.

Trước mắt đều là dịch thể đỏ thẩm đang bắn ra, nhanh chóng lan khắp bốn phía, trong nháy mắt chiếm toàn bộ tầm mắt, máu tươi giống như là đóa hoa mê hoặc phủ kín mặt đất.

Người nào đó nằm vật xuống trong vũng máu lại giống như rất nhiều mảnh vụn trong phút chốc hợp lại thành một khối, khóe miệng loáng thoáng hiện lên một nụ cười đen tối rồi lại như nắm chắc phần thắng, thân thể vạm vỡ của người kia chầm chậm nhúc nhích, khung xương phát ra tiếng đùng đùng rung động.

Thật lâu rồi không gặp lại cảnh như vậy, cô cứ ngỡ rằng trái tim của mình sớm đã chôn vùi những chuyện đó đi rồi, nhưng không phát hiện còn để sót một đoạn kíp nổ ngắn ngủn có thể xuyên phá da thịt, sáng bóng lộ ra trong không khí. Đột nhiên bị ai đó rút ra làm nổ tung, toàn bộ thần kinh trong đầu đều bị quấn lấy nhau thành một cục.

Cơn ác mộng mỗi đêm của nhiều năm trước vào thời khắc này lại điên cuồng cuộn trào không thể ngăn lại, thúc ép cô nhớ lại hồi ức đó một cách rõ ràng, một lần nữa để cô rơi vào vực thẳm không đáy, muôn đời muôn kiếp không thoát ra được.

Những cơn ác mộng đó phảng phất như là lời thì thầm của ma quỷ ở bên tai, dùng giọng nói âm u mà cám giỗ ép cô hối hận, tự trách, hổ thẹn, tự ti, tự vứt bỏ mình. Tô Vãn Khanh bịt đôi tai lại, cự tuyệt tiếng vọng liên tục vang lên trong đầu.

Cô không sai, cô tuyệt đối sẽ không hối hận với những gì mình đã làm. Cho dù quay lại một lần nữa, cô cũng sẽ không chút do dự cầm lấy con dao trái cây bén nhọn dài nhất đó.

Cho nên cút đi, toàn bộ đều cút hết đi, đừng xuất hiện trước mặt cô nữa, đừng thì thầm om sòm bên tai cô nữa.

Thẩm Mộng Nhan đang đắm chìm trong cơn giận dữ, cuối cùng cũng phát giác sự khác thường của cô, cô vẫn luôn cúi đầu, thân thể cuộn lại giống như đang tự bảo vệ mình vậy. Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Tô Vãn Khanh, giống như bị nhốt vào một nhà ngục kín mít không có lấy một khe hở, trời đất rộng lớn như vậy cũng chỉ có một mình cô.

Trước mắt dần hiện ra ánh mắt của Tô Vãn Khanh lúc vừa rồi đè nàng ở dưới thân, con ngươi giống như một con rối, cứng nhắc mà lại trống rỗng.

Nhìn bộ dạng này của Tô Vãn Khanh, thực sự nàng không có cách nào mặc kệ, Thẩm Mộng Nhan tạm thời gạt nỗi băng khoăn và căm phẫn của chuyện lúc nãy vừa xảy ra sang một bên. Dù sao lúc này, Tô Vãn Khanh ở trong lòng nàng còn quan trọng hơn cả bản thân mình, nàng khinh thường chính mình, nhưng lại không thể làm gì khác.

"Vãn Khanh?" Thẩm Mộng Nhan nhặt quần áo ở dưới đất, tuỳ tiện khoác lên người, thế nhưng người kia lại không có bất kỳ phản ứng gì, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên vai Tô Vãn Khanh, cơ thể run rẩy của người kia truyền đến những ngón tay nàng.

"Đừng đυ.ng vào tôi…"

Ngón tay Thẩm Mộng Nhan dừng một chút, rồi lại giống như hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, vén mái tóc dài đang phủ trên gương mặt cô, kéo cô từ thế giới nào đó không rõ tên trở về. Nàng mang theo sự cương quyết xoay gương mặt người kia lại, để mình có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của cô.

Mặc dù xung quanh con ngươi có rất nhiều tia máu, nhưng mà nhìn chung vẫn còn sức sống. Nhìn thấy ánh mắt luôn muốn tránh né của cô, Thẩm Mộng Nhan vừa thấy giận lại vừa buồn cười, rõ ràng người bị ủy khuất là mình mà, tại sao làm cứ như chị mới là người bị hại vậy?

Chỉ có điều Tô Vãn Khanh thế này khiến nàng rất đau lòng, ánh mắt lúc nào cũng sắc bén trong phút chốc biến mất rồi. Nàng không biết tại sao lại xuất hiện chuyện này, nhưng bây giờ quan trọng nhất là để Tô Vãn Khanh bình tĩnh lại, về phần nguyên nhân, tạm thời không quan trọng.

Thẩm Mộng Nhan quỳ gối trên ghế sô pha, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên cánh môi lành lạnh của một đôi môi khác, thấp giọng hỏi: "Vãn Khanh, vẫn ổn chứ?"

Giọng của nàng vốn đã rất êm dịu, giọng nói cố ý đè thấp lại càng ngọt ngào, âm thanh đẹp đẽ lọt vào tai Tô Vãn Khanh, giống như đột nhiên được ánh sáng của các vị thần tiên bao phủ lấy, trong nháy mắt xua tan toàn bộ những lời thì thầm không có ý gì tốt đẹp của ma quỷ.

Thân thể cô không còn run nữa, ngay cả ánh mắt cũng dần dần khôi phục lại vẻ trong sáng và lạnh tĩnh, gông xiềng giam cầm thân thể cô cuối cùng cũng được cởi bỏ. Cô xoay đầu nhìn vào đôi mắt Thẩm Mộng Nhan, bên trong lấp đầy sự lo lắng và đau lòng không chút nào che giấu từng chút từng chút làm trái tim cô ấm áp lên, cô vươn tay kéo lại vạt áo đang mở rộng của Thẩm Mộng Nhan.

"Ừm, không sao rồi." Nút áo bị mình bứt đứt hết rồi, Tô Vãn Khanh còn có thể trông thấy từng dấu ấn đỏ thẩm trên cổ, trên da thịt trắng như tuyết của nàng. Cô vòng lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Thẩm Mộng Nhan, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Vừa rồi cô làm ra chuyện như vậy, tuy rằng không phải xuất phát từ chủ ý, nhưng cô cũng tuyệt đối không đùn đẩy trách nhiệm. Chỉ là nàng sao lại vẫn quan tâm mình, người như vậy, thật sự là quá ngốc nghếch.

"Còn em, em không trách chị sao?" Người trong lòng yên tĩnh dựa vào mình, gương mặt dán sát vào đường cong rõ rệt của xương quai xanh, sự bình tĩnh của nàng hình như hơi bị quá đáng.

"Trách, nhưng không phải bây giờ." Thẩm Mộng Nhan đang đợi cô chủ động giải thích, mặc dù cô bây giờ đã khôi phục lại bình thường, nhưng bị người mình yêu dùng loại cách thức đó đối xử với mình, ký ức này sẽ mãi không bao giờ phai mờ đâu nhỉ.

Tô Vãn Khanh hiểu rõ ý nàng, hai người bây giờ đều không muốn hiểu lầm mà chia tách nhau nữa, cho nên nàng muốn cho mình cơ hội giải thích. Cho dù chuyện vừa mới xảy ra giày vò tinh thần vẫn còn chút u ám, nhưng cô vẫn nở ra một nụ cười.

Cô cũng không muốn nói cho Thẩm Mộng Nhan biết những cơn ác mộng giày vò mình mỗi ngày mỗi đêm những năm qua, có một số chuyện tự mình gánh vác vẫn tốt hơn, cô không muốn để nàng vì mình mà lo lắng.

"Bởi vì áp lực quá lớn dẫn đến bị bệnh tâm lý, có lúc rơi vào tình trạng không thể kiểm soát được bản thân." Tô Vãn Khanh cảm giác người ở trong lòng chợt cứng đờ, hồi lâu đều im lặng không lên tiếng, một bộ phận nào đó trong cơ thể âm thầm đau đớn, nàng sợ rồi sao?

Nghĩ cũng biết, ai lại hy vọng người yêu của mình là một người có vấn đề về tâm lý chứ. Quả nhiên một người giống như cô, đã định trước không nên yêu ai, cũng không thể được ai yêu nhỉ.

Chuyện của năm đó mặc dù là cô tự vệ, cũng đã được Cố Khuynh Dung tốn một khoảng tiền kếch xù ép xuống, không để cho truyền thông biết. Thế nhưng bàn tay dính đầy máu tươi khi đó lại trở thành một dòng sông tăm tối trong lòng cô, ngày ngày đêm đêm dâng trào trong tuyệt vọng.

Thời gian trôi đi, cô cho rằng cô đã quên toàn bộ những chuyện này, thế nhưng chỉ vì một câu tương tự năm đó, lại dẫn đến châm ngòi kíp nổ cái bí mật đã được chôn giấu trong nhiều năm qua, còn xém chút nữa làm tổn thương đến người đang nằm trong lòng mình.

Ai cũng sẽ sợ thôi, nghĩ đến chuyện sau này còn có thể làm hại đến nàng, cánh tay đang ôm chặt lấy eo nàng của Tô Vãn Khanh đột nhiên vô lực, từ từ buông xuống.

"Vãn Khanh…" Thẩm Mộng Nhan đột nhiên lên tiếng, sau đó dùng sức ôm thật chặt lấy cô, chặt đến nỗi phần eo bị giam cầm đến phát đau.

"Sau này, để em ở bên chị có được không?" Thẩm Mộng Nhan không thể kìm chế được tình yêu của mình dành cho cô, trước đây trong sinh mệnh của cô không có nàng, không biết cô rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì. Nàng cũng sẽ không chủ động ép cô tiết lộ thương tích, thế thì sau này để nàng luôn luôn bên cạnh con người này là được rồi, nàng sẽ dốc toàn bộ sức lực bảo vệ cô.

Bề ngoài con người kia luôn xinh đẹp rực rỡ như vậy, nhưng không biết một mình chịu đựng bao nhiêu thứ. Sau này hãy để chúng ta cùng nhau gánh chịu, nếu như có cô ở bên cạnh, vậy nàng nhất định sẽ là một dũng sĩ không sợ bất cứ điều gì.

"Em không sợ?" Mặc dù lý trí nói cho cô biết cô nên giữ khoảng cách với con người này, nếu cô yêu nàng, thì càng không nên đến gần nàng. Thế nhưng được người ta quan tâm, được người ta bao dung, được người ta ấm áp yêu thương, thứ mà cô đã mất đi quá lâu rồi, thật không dễ dàng gì nắm được trong tay, cho nên dù thế nào cũng không muốn buông bỏ.

Thẩm Mộng Nhan ở trong lòng cô ngẩng đầu lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên hàm dưới của cô, bờ vai hơi buông lỏng, y phục đang khoác trên người tự nhiên trượt xuống.

Nàng nở một nụ cười rực rỡ mà quyến rũ, kéo cánh tay của Tô Vãn Khanh đặt lên bộ ngực đầy đặn của mình, lần nữa dựa vào trong lòng cô.

Nàng không nói một lời nào, chỉ dùng hành động để chứng minh quyết tâm của mình. Có đôi khi lời nói lại quá cứng nhắc không có trọng lượng, chỉ có tâm giao hợp với tâm mới là chân thật nhất.

Cho dù sau này mình sẽ chịu tổn thương hay thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh cô, cô cũng luôn bên cạnh nàng là đủ rồi. Thế giới rộng lớn đến như vậy, có thể tìm được người có thể thật lòng yêu mình, nàng đã may mắn biết bao, khiến người khác phải ngưỡng mộ biết bao.

"Mộng Nhi, cảm ơn em." Tô Vãn Khanh không tiếp tục động tác, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve thân thể trơn truột của nàng, cuối cùng dừng lại ở phần eo nàng, kéo thân thể của hai người họ sát chặt lại với nhau.

"Chị không muốn?" Thẩm Mộng Nhan có chút hoài nghi, nhưng lại rất vừa ý với sự thân mật như thế này.

Buổi tối hôm nay đã trải qua một màn kích động đến cực điểm, từ trên đỉnh núi cao đột ngột bị rơi xuống vực thẳm, một mình khổ sở ở một nơi tăm tối không có lấy một chút ánh sáng. Nhưng ở giây tiếp theo lại được người ta nắm lấy, lần nữa kéo mình lên lại mặt đất, hưởng thụ được ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Thẩm Mộng Nhan hình như chợt nhớ tới điều gì, từ trong lòng cô ngồi dậy, da thịt và lòng bàn tay cảm giác được sự cọ xát mềm mại. Lòng bàn tay Tô Vãn Khanh trở nên trống không rồi, cảm giác này rất không tốt, khiến cô muốn bắt thân thể mềm mại trơn truột kia trở lại ôm vào lòng.

"Lưỡi của chị còn đau không, em xin lỗi, vừa nãy có phải em cắn mạnh lắm không?" Thẩm Mộng Nhan xoa xoa lên cánh môi mỏng của cô, hình như vết sưng đỏ đã biết mất rồi, nhưng vẫn còn nhìn thấy dấu cắn.

"Em cắn mà em còn không biết sao?" Tô Vãn Khanh cuối cùng cũng buông lỏng thân thể, lười biếng tựa người lên ghế sô pha, ngay cả nụ cười cũng đều mang một bộ dáng điềm tĩnh tự nhiên.

Tốt rồi, đã không sao nữa rồi. Thẩm Mộng Nhan hơi nghiêng đầu, mái tóc dài của nàng thuận theo bả vai đổ xuống, thân thể của nàng không chút nào che đậy phơi bày trước mắt Tô Vãn Khanh. Chỉ cần nghĩ đến vì mình mà khiến cô lần nữa khôi phục lại tâm tình kiêu ngạo mà ngọt ngào thì trong tim nàng như đang từ từ nở hoa, bung nở đến không thể cứu vãn nỗi.

Giữa hai người bọn họ, cuối cùng đã không còn khúc mắc gì nữa rồi. Thẩm Mộng Nhan bất giác mỉm cười, phát hiện ánh mắt bất mãn của Tô Vãn Khanh, nàng hài lòng thở ra một hơi, thuận theo ý của cô dựa vào trong lòng cô.

Thời gian, cứ như thế này mà ngừng lại thì tốt biết bao.