Chương 20: Tình mới? Tình cũ?

Phóng viên đứng chi chít vây quanh ở cổng phim trường, tất cả đều trong tư thế nghiêm trận chờ đợi. Hôm nay là ngày khai máy bộ phim "Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng", toàn bộ diễn viên đều sẽ tập trung đông đủ, bao gồm cả Tô Vãn Khanh như mặt trời ở thiên đỉnh và Thẩm Mộng Nhan đang cực kỳ hot gần đây.

"Đến rồi!" Không biết là ai la lên câu này, toàn bộ phóng viên đều giơ máy ảnh lên, vây lấy chiếc xe bảo hộ màu đen đang chầm chậm dừng lại.

Cửa sau được tài xế mở ra, một đôi chân được bao bọc bởi vớ cao màu đen bước ra, trên chân mang đôi giày cao gót màu bạc, lộ ra phần thân nhỏ xinh.

Tóc được uốn gợn sóng tùy ý xoã bên vai, để lộ đôi tai trắng nõn nghiêng một bên, tai rõ ràng có lỗ bấm nhưng lại không mang bất kỳ trang sức nào. Áo khoác đã cởi để ở trên xe, thắt lưng của chiếc váy đánh một cái nút tinh xảo trên phần hông, đường cong của đôi vai trơn truột lộ ra.

Nàng mỉm cười dịu dàng đứng cạnh bên xe, gương mặt lớn chừng lòng bàn tay như đoá hồng nở rộ, quyến rũ lại đầy gai.

"Mộng Nhan, bạn nhờ vào mà vừa mới càng quét một vòng các giải thưởng cho người mới, hiện tại lại nhận được bộ phim nặng ký này, bạn có nghĩ rằng mình sẽ nhờ vào bộ phim này mà giành được nhiều giải thưởng ảnh hậu không?" Micro của đông đảo phóng viên suýt nữa chọt vào mũi nàng, Thẩm Mộng Nhan cũng không có dấu hiệu lùi lại phía sau một bước nào, giọng điệu trong trẻo giống như thạch anh tím quý báu.

"Bộ phim này có thể hợp tác với rất nhiều tiền bối, quan trọng chính là tôi có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình, về phần giải thưởng, thuận theo tự nhiên là được rồi." Hiện tại đã là mùa đông, ngay cả phóng viên cũng đều bao bọc lớp trong lớp ngoài, mà minh tinh lại chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, còn phải bảo đảm giọng nói không được run, thực sự là một cửa khổ hạnh.

"Bộ phim này, người diễn tay đôi với Mộng Nhan là Vãn Khanh, không biết Mộng Nhan có cảm thấy căng thẳng không?"

Trong lòng Hạ Thanh bỗng cảm thấy lo sợ, lập tức chen đến trước người Thẩm Mộng Nhan, giúp nàng tách khỏi đám phóng viên. Trong lòng thầm cầu nguyện, chị Mộng à, chị ngàn vạn lần đừng thất thần hay nói gì đó bậy bạ trước ống kính nha.

Phía sau truyền đến tiếng xe vừa thắng gấp lại, tim Thẩm Mộng Nhan nhói lên, nhưng nàng không quay đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Hạ Thanh quay đầu nhìn một chút, người kia bị tầng tầng lớp lớp phóng viên vây kín, chỉ có thể từ khe hở ở trong đám đông nhìn thấy ngón tay thon dài của cô vuốt lấy những sợi tóc bị gió thổi loạn.

Tim cô bé cũng đột nhiên run rẩy, con người kia cho dù nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi, tuỳ ý cử động cũng giống như một nữ vương cầm quyền trượng.

Tô Vãn Khanh nghiêng người dựa vào cửa xe, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của phóng viên, giọng nói có hơi khàn khàn mà cũng mang theo sự lạnh lùng. Ánh mắt của cô tập trung trên thân thể một người nhỏ xinh nào đó ở phía xa, nhìn nàng biến mất sau cánh cổng phim trường.

Có lẽ vì cô quá mức bình tĩnh và lãnh đạm, lúc Tô Vãn Khanh nhấc giày cao gót sải bước về phía trước, cũng không có bất kỳ một phóng viên nào dám tiến đến ngăn cô.

Địa điểm quay là ở một thị trấn nhỏ của thời đại nhà Minh, nơi này chuyên mở theo phong cách thời Minh để thu hút các đoàn phim đến đây, cũng được xem như là một sách lược kinh doanh du lịch ở địa phương.

Hạ Thanh nối bước phía sau Thẩm Mộng Nhan, thoát ra khỏi ống kính phóng viên liền mang áo khoác bao lấy người nàng, quấn thân thể nàng thật chặt.

"Chị Mộng, chị còn trụ nỗi không?" Hạ Thanh lấy bình nước nóng và bao tay đã chuẩn bị từ trước đưa qua, nhét vào trong tay nàng.

Gương mặt bé nhỏ của Thẩm Mộng Nhan đã trắng bệch, nàng miễn cưỡng gật đầu, cúi người ôm lấy phần bụng.

Người nàng vốn thể hàn, mỗi tháng luôn có mấy ngày chết đi sống lại như vậy, huống chi là mặc đồ phong phanh đứng trước gió lạnh như thế này. Nàng ở nhà nghỉ ngơi vài ngày thì bà dì không tìm đến, lựa hôm nay khai máy thì bà dì mang theo bao lì xì ân cần đến thăm.

Nàng mím chặt môi ngẩng đầu nhìn xung quanh phim trường, nàng không muốn để ai nhìn thấy nàng chật vật như vậy, đặc biệt là người nào đó.

Có thể hôm nay không có phân cảnh của Tô Vãn Khanh, cô chỉ là đến lộ diện bên ngoài đoàn phim một chút thì sẽ về lại khách sạn, Thẩm Mộng Nhan nhẹ nhõm thở phào.

Hạ Thanh nhìn nàng đau đến nỗi trên trán lấm tấm mồ hôi, phấn mắt cũng muốn tan ra, mà lại không thể làm gì. Ngày đầu tiên khai máy mà xin nghỉ, về tình về lý đều không thể nào chấp nhận được, vạn nhất bị phóng viên biết được, còn không nắm lấy chuyện này nói nàng mắc bệnh ngôi sao.

Đạo diễn C nổi tiếng trong giới là người nhanh chóng và quyết liệt, cho dù là ngày đầu tiên khai máy cũng sẽ tăng thêm giờ quay phim. Thế nhưng hôm nay ông trời không tán thành, lúc vừa chuẩn bị xong hiện trường, diễn viên đều đã trang điểm xong, bên ngoài đột nhiên tuyết bay lả tả xuống, không một tia điềm báo sẽ ngừng lại.

Trước khi quay đạo diễn đều sẽ dò xét trước thời tiết, xem ánh sáng có thích hợp với cảnh quay hay không. Nếu một khi thời tiết có biến đổi, vậy thì không thể không đình chỉ quay.

Hạ Thanh cẩn thận dìu Thẩm Mộng Nhan bước vào thang máy khách sạn, Thẩm Mộng Nhan chỉ cảm thấy thân thể chính mình mềm nhũn đến không thể kiểm soát, phần bụng thi thoảng truyền đến cơn đau quặn thắt.

"Chị Mộng, chị kiên trì thêm chút, em lập tức đi mua đường đỏ cho chị."

Lúc đang nói chuyện, thang máy ding lên một tiếng, Thẩm Mộng Nhan nhìn cũng không nhìn, cúi thấp đầu bước vào, nàng bây giờ chỉ cần một chiếc giường, đem mình ném lên đó.

"Chị Mộng!" Lúc tầm mắt xuất hiện đôi giày cao gót màu đỏ, nàng đã không kịp dừng bước rồi, lảo đảo ngã vào trong lòng người trước mặt, xém chút giẫm lên đôi cao gót đó.

Đôi chân mày mãnh khảnh của Tô Vãn Khanh khẽ cau lại, con người này vừa rồi không phải còn rất tốt sao, sao trong phút chốc lại biến thành bộ dạng thảm thương thế này?

Nhìn thấy chân Thẩm Mộng Nhan như muốn khuỵ xuống đất, Tô Vãn Khanh mới vươn tay đỡ nàng lên, hai cánh tay vòng ở hông nàng. Hình như nàng gầy đi rất nhiều, thân thể trở nên nhỏ gầy yếu ớt, giống như chỉ cần dùng chút lực cũng sẽ phá hỏng nó.

"Em, giúp tôi đưa em ấy lên phòng tôi." Tô Vãn Khanh ôm nàng, chân mày không thể khống chế nhíu chặt lại, y phục trên người nàng đều bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Cho dù ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm giác được cái ôm của người nào đó, Thẩm Mộng Nhan vẫn khẩn cầu trăm vạn lần đừng là cô. Thế nhưng giọng nói của cô sao có thể nhầm được, nàng dường như đột nhiên lấy lại sức lực, bước chân phiêu bồng thoát khỏi vòng tay người kia.

"Không cần, cảm ơn chị Khanh." Thẩm Mộng Nhan bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, trong tầm mắt chỉ có chiếc cổ trắng ngần của Tô Vãn Khanh. Hạ Thanh vừa định tiến lên đỡ lấy nàng, Tô Vãn Khanh đột nhiên nhàn nhạt liếc cô bé một cái, Hạ Thanh lập tức bị doạ đến không dám động đậy.

"Có phải muốn tôi cõng em không?" Tô Vãn Khanh cong khoé môi lên, bé trợ lý Hạ Thanh này rất có tiền đồ, hiểu được sắc mặt của người khác.

Thẩm Mộng Nhan chợt có chút bực bội, thế nhưng phần bụng đột nhiên truyền đến cơn đau quặn thắt khiến nàng ngay cả sức mở miệng cũng không có, đôi chân dường như vẫn giữ tư thế không thể đứng dậy được, bắt đầu run lên.

"Đi." Tay Tô vãn Khanh trụ ở hông nàng, gắng gượng đỡ nàng về phòng. Hạ Thanh đứng im tại chỗ, trợn mắt há mồm nhìn màn bắt cóc nghênh ngang giữa ban ngày ban mặt, giữa lúc còn nhận được ánh mắt cầu cứu của người bị hại, mắt cô bé không đành lòng tiếp tục nhìn nữa, quay đầu đi.

Chị Mộng à, ai bảo em họ Hạ chi, ánh mắt của Tô nữ vương không phải là thứ để đùa, có thể doạ người đến hồn bay phách lạc đó.

Thẩm Mộng Nhan đã thực hiện được ước nguyện của mình rồi, bị người ta không chút lưu tình ném lên trên giường, thế nhưng nàng không muốn bị ném lên trên giường con người này!

Áo khoác của cả hai đã bị tuỳ tiện ném ở ghế sô pha, Tô Vãn Khanh vắt một chân lên giường, ngón tay đi vòng qua sau cổ nàng tháo chiếc nút cởi chiếc váy ra, níu lấy miếng vải chuẩn bị kéo xuống.

Cởi đến một nửa thì bị Thẩm Mộng Nhan siết chặt chiếc váy ngăn lại, nàng mím môi không rên một tiếng.

Tô Vãn Khanh có chút sốt ruột, hỏi: "Lại sao nữa?"

Thẩm Mộng Nhan đột nhiên hất tay cô ra, siết chặt bộ đồ miễn cưỡng ngồi dậy, xoay người bước xuống giường.

Góc váy cạ vào tay Tô Vãn Khanh, cô đưa tay theo phản xạ, thế nhưng tay vừa vươn đến một nửa lại bị ý chí gắng gượng thu hồi lại. Cô cũng đứng dậy, khoanh tay nhìn bóng lưng người nào đó đang hoảng loạn chạy trốn.

"Bây giờ có tình mới rồi, thì ngay cả nhìn thấy tôi cũng không muốn nhỉ?" Giọng nói phía sau truyền đến hệt như những sợi tơ của con nhện độc của động bàn ty quấn lấy Thẩm Mộng Nhan, nàng nhắm hai mắt lại, lời nói tương tự hôm đó, lúc nghe lại vẫn đả thương người như vậy.

Thẩm Mộng Nhan bỏ tay ra khỏi y phục, để mặc cho chiếc váy theo tự nhiên tuột xuống, nàng xoay người lại, bước từng bước đến trước mặt Tô Vãn Khanh.

"Chị muốn làm cái gì?" Mái tóc dài hơi rối xoã qua vai, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Vãn Khanh, không biết bởi vì hiện tại cơ thể yếu ớt hay là vì lí do gì nữa, giờ đây nàng lại có loại cảm giác mặc ai muốn làm gì thì làm.

Tô Vãn Khanh nhìn gương mặt tái nhợt đến đáng sợ của nàng, tròng mắt trắng đen phân rõ dường như bị phủ kín bởi một tầng sương mù, không còn trong suốt như trước đây nữa. Đầu ngón tay đột ngột rơi vào cơn đau dữ dội, cô kéo tấm chăn trên giường bao lấy thân thể nàng lại, để nàng nằm lên giường.

"Em thế này, tôi còn có thể làm gì." Tô Vãn Khanh đứng dậy đi về phía phòng tắm, lấy khăn lông thấm ướt bằng nước nóng, cầm khăn lông ướt trở lại bên giường.

Chiếc khăn lông ấm áp dính lấy cơ thể đầy mồ hôi, Thẩm Mộng Nhan im lặng nhìn Tô Vãn Khanh vén chăn lên, cởi khoá nội y của nàng ra, nhẹ nhàng lau thân thể nàng.

Lần đầu tiên Tô Vãn làm vậy cho người khác, không biết lực đạo có thích hợp không, cô thử cảm giác trên tay chính mình trước, rồi mới dùng lên người Thẩm Mộng Nhan. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ vụng về của Tô Vãn Khanh, trong lòng đột nhiên nổi lên chua xót.

Chị bây giờ đối với mình như vậy cũng là giả sao? Cũng là gặp dịp mua vui sao? Không biết lúc nào chị lại khôi phục diện mạo vốn có nữa. Nhưng mà tại sao chị vẫn nhận bộ phim này, tại sao đối xử với mình dịu dàng như vậy, trong lòng chị, rốt cuộc xem mình là gì?

"Còn đau không, có muốn uống nước không?" Bàn tay của Tô Vãn Khanh cách bởi lớp chăn đặt lên trên bụng nàng, chậm rãi xoa xoa. Cô vén mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi trên trán của Thẩm Mộng Nhan sang bên, để nàng nằm thoải mái một chút.

Thẩm Mộng Nhan lắc đầu, muốn nghiêng người sang phía khác nhưng lại luyến tiếc cái vuốt ve dịu dàng của cô, tay cô dường như mang theo một loại ma lực thần kỳ, ngay cả đau đớn cũng giảm đi không ít.

"Em không có tình mới." Nàng nhắm mắt lại cũng không nhìn người bên cạnh, bàn tay đang nhẹ nhàng xoa xoa trên bụng nàng, đột ngột dừng động tác lại.

Cô không tự chủ được nín thở, hàng mi có chút bất an lay động. Chỉ qua mất giây, động tác bắt đầu di chuyển lại, càng nhẹ nhàng càng dịu dàng hơn.

Trái tim đột nhiên không còn trôi nổi trống rỗng nữa, giống như vừa có người ném cho nàng một cành cây cứu mạng, nàng ở trong sự vỗ về êm dịu chìm vào giấc mộng.