Quyển 1 - Chương 2: Lén trốn đi gặp người yêu bị anh trai bắt gặp

Sau một lúc lâu, hệ thống mới chậm rãi trả lời: [Nếu ngài không phối hợp, linh hồn ngài... Sẽ hoàn toàn thuộc về Tiêu Văn Dịch.]

Tiêu Văn Dịch, đúng là tên bạn trai cũ đã lừa gạt Đổng Đồng, nhớ đến hình ảnh hắn vẻ mặt si mê kể ra tình yêu với cậu trước khi ra tay, liền khiến Đổng Đồng buồn nôn vô cùng.

Cơ hồ nháy mắt, Đổng Đồng liền sửng sốt, cậu hít sâu một hơi: “A... Có thể, còn không phải chỉ là diễn kịch thôi sao? Nếu đây thật sự là một trò chơi, vậy chơi chơi một chút cũng không sao, à đúng rồi, thông quan có khen thưởng gì không?”

Đổng Đồng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn, cười như không cười nói: “Tỷ như, sau khi sống lại để tôi tự tay gϊếŧ chết tên khốn kia?”

Hệ thống một giây liền trả lời: [Thỉnh người chơi tuần theo thiết lập.]

Nhưng vài giây sau, nó cuối cùng cũng chịu đáp lại nói: [Nếu đó là tâm nguyện của ngài, vậy như ngài mong muốn, trò chơi vô hạn có thể thực hiện bất kì nguyện vọng gì của người chơi.]

Đổng Đồng vốn định hài hước nói vài câu, tỷ như hỏi cách trở thành chủ nhân của trò chơi, hoặc là Boss mạnh nhất trong trò chơi cũng được?

Nhưng hệ thống đã bị dán mác “Nhược trí”, Đổng Đồng cũng lười để ý nó, cậu cần phải nhanh chóng sắp xếp được những thông tin mình có trước mắt.

“Vậy mà vẫn là khối thân thể trước kia, chậc, cũng không biết có thể cường hóa được hay không...” Đổng Đồng suy nghĩ, để có chút sức chống trả khi gặp biếи ŧɦái, cả ngày cậu đều ngâm mình trong phòng tập thể hình, nhưng phảng phất giống như trúng tà, cậu khổ luyện suốt hai năm, cũng không có nửa khối cơ bắp.

Da thịt cậu trắng nõn, thân cao mới chạm đến ngưỡng mét bảy, ngũ quan càng là tinh tế nhỏ xinh, tựa như búp bê Tây Dương mỹ lệ nhất, hồi còn học cao trung thậm chí còn được mọi người đặt biệt danh là “Công chúa”.

Chỉ tiếc tính tình cậu trước nay nổi tiếng nóng nảy táo bạo, lại nói không biết lựa lời, làm việc cũng kiêu ngạo đến cực điểm, dẫn đến việc cậu có rất ít bạn bè.

Tiêu Văn Dịch cũng từng vì điều này mà cảm thán, nói có lẽ mấy tên biếи ŧɦái kia đều là người từng yêu thầm cậu, nhưng lại bị Đổng Đồng vô tình cự tuyệt, bởi vậy tâm sinh oán niệm.

Đối với đánh giá này Đổng Đồng cũng vui vẻ tiếp thu, nhưng cậu vẫn chọn tiếp tục sống theo cách riêng của mình.

“Nhưng cũng thật trùng hợp, chủ nhân của ngôi nhà này vậy mà lại có sở thích giống tôi.” Đổng Đồng không khỏi cảm khái.

Thị lực ban đêm của cậu rất tốt, cho dù chỉ có một tia sáng xẹt qua ngoài cửa sổ, cậu cũng có thể thấy rõ đại khái.

Vô luận là bày trí, hay là giấy gián tường đến giường đệm, tất cả đều dựa theo sở thích của Đổng Đồng mà chuẩn bị.

Nhưng cậu cũng không mở sổ nhật ký trên mặt bàn ra, ngược lại nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn rồi đi thẳng về phía cửa.

"Cốc, cốc, cốc.”

Càng đến gần, âm thanh càng rõ ràng, giống như có thứ gì đó đang đập vào cánh cửa, nhưng Đổng Đồng lại không phải người sợ phiền phức, cậu bày ra dáng vẻ rụt rè nhát gan mà mở cửa, nghênh ngang bước ra khỏi phòng.

Mà hệ thống thế nhưng không có một lời nhắc nhở, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.

Như vậy xem ra Đổng Đồng đã đánh cuộc chính xác, rõ ràng với tính tình nhát gan theo thiết lập, khi nghe thấy tiếng đập cửa kì lạ, chắc chắn sẽ sợ hãi trốn trong phòng không dám ra ngoài, nhưng khi cậu đi ra lại không có nhắc nhở vi phạm thiết lập.

Có lẽ thiết lập nhân vật này của cậu không thể nghe thấy âm thanh, lại có lẽ là đã sớm tập mãi thành thói quen.

Nhưng vô luận là đáp án nào, Đổng Đồng đều không cho rằng một đứa trẻ nhát gan sẽ dám một mình một người đi đến nhà người yêu trong khi tin đồn nơi này bị quỷ ám đang bay tung trời.

Không biết đây là thể loại não yêu đương gì đây, thần tiên tới đây đều tự thấy không bằng.

Đổng Đồng hoàn toàn không phát hiện một loài sinh vật không rõ đang trốn trong góc phòng, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho nó, chỉ cảm thấy có một cái gì đó màu đen xẹt qua tầm nhìn của mình.

Mục tiêu của cậu là cánh cửa cách đó không xa, từ đầu tới cuối hoàn toàn không có ý định bật đèn.

Nhưng một đạo thanh âm quạnh quẽ đột nhiên vang lên: “Đồng Đồng, em đây là chuẩn bị đi đâu?”

Khi nào?!

Đổng Đồng bỗng chốc quay đầu, bởi vì thời gian dài bị người theo dõi nên cậu đối với hơi thở của người khác phá lệ mẫn cảm, nhưng cậu vậy mà hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa.

“Ầm ầm.”

Tia sét to lớn xé ngang bầu trời, dưới ánh sáng trắng lập lòe, vẻ mặt người đàn ông vô cùng nghiêm túc, giống như ác quỷ từ địa ngục trở về, hai tròng mắt đen nhánh giống như có thể nuốt chửng linh hồn của bất cứ ai.

Đổng Đồng bản năng rùng mình, lại nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, cũng coi như là hoàn mỹ suy diễn nhân vật.

Mà đối phương lại tiếp tục truy vấn: “Đã trễ thế này rồi, Đồng Đồng đây là muốn đi đâu?”