Quyển 1 - Chương 1: Mở đầu

“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc...”

Tiếng đập cửa nhịp nhàng vang lên, đánh thức Đổng Đồng đang ngủ say, toàn thân cậu giống như bị ô tô cán quá, không chỗ nào là không đau nhức.

“Ưʍ...” Đổng Đồng cố gắng chống người dậy, thế giới trước mắt giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù, cậu mờ mịt nhìn hai tay mình, đột nhiên sự sợ hãi trước khi tử vong ập đến.

Đúng vậy, cậu đã chết, chết dưới đao của bạn trai cũ, thân thể trực tiếp bị đâm xuyên qua, tuyệt đối không có khả năng còn sống.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Đổng Đồng nỉ non thắc mắc, chung quanh trừ bỏ tiếng đập cửa quỷ dị ra thì cực kỳ an tĩnh, cậu lại nằm xuống giường lần nữa, thở dài một hơi: “Chẳng lẽ nơi này chính là địa ngục? Haiz, cũng như thế, dù sao cũng không thể kém hơn trước kia.”

Đổng Đồng vốn là một sinh viên năm ba của một trường đại học bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cậu liên tiếp gặp phải mấy tên biếи ŧɦái, tất cả đều không có ngoại lệ, đều muốn đẩy cậu vào chỗ chết.

Thậm chí ngay cả người bạn trai cũ mà cậu tín nhiệm nhất! Bọn họ ở chung mấy năm, sau này dù hai người đã chia tay hắn vẫn đối xử với cậu rất tốt, nhưng cuối cùng tất cả cũng chỉ là ngụy trang, lúc ra tay gϊếŧ cậu hoàn toàn không lưu tình chút nào.

Chỉ là hoàn cảnh trước mắt quá mức xa lạ, Đổng Đồng ngơ ngác nhìn trần nhà: “Mình như này còn tính là tồn tại sao?" Cậu khẽ động người một chút, đau đớn truyền đến khiến cậu không khỏi hít sâu một hơi: "Đau quá.”

Trước khi cậu kịp hiểu được tình huống cụ thể trước mắt, một đạo âm thanh máy móc ở trong đầu cậu vang lên.

[Xin kính chào người chơi đánh số 6969, chào mừng ngài đến với trò chơi của chúng tôi, tôi là hệ thống chịu trách nhiệm hướng dẫn ngài, tình hình cụ thể tôi sẽ giới thiệu chi tiết cho ngài bên dưới.]

Giọng nói tự xưng mình là hệ thống cứ tự nói một mình, âm điệu không chút cảm xúc, giống như chỉ đơn thuần là đang thông báo.

[Thân phận của ngài là npc, thỉnh chú ý, ngài không thuộc về bất kỳ đội hình nào. Hãy đảm bảo tất cả npc cùng người chơi khác không phát hiện ra thân phận thực sự của ngài.]

[Trước mắt ngài đang ở trong phó bản dành cho người mới, độ khó? Ngài có thể lấy thông tin phó bản ở phía dưới.]

Đổng Đồng nhíu mày lại, làm một thanh niên sống trong thời hiện đại, cậu tự nhiên cũng đọc qua không ít tiểu thuyết: “Chờ một chút, vì sao độ khó của phó bản này lại là dấu chấm hỏi.”

Đáng tiếc hệ thống không hề đáp lại, toàn bộ cuộc trò chuyện giống như một cuộc nói chuyện một chiều, sau đó nó tiếp tục thông báo.

[Mấy ngày gần đây, không khí lạnh đột kích, thành phố A liên tục mưa lớn, dưới thời tiết ác liệt, tiểu khu Phúc Nguyên xảy ra rất nhiều sự cố mất tích, nhưng cảnh sát mấy lần đến thăm hỏi, lại phát hiện căn bản không có những người đó tồn tại.]

Trừ bỏ dấu vết sinh hoạt, hoàn toàn không có bằng chứng chứng minh những người đó có tồn tại, ngay cả cơ sở dữ liệu trong sở cảnh sát cũng không có chút dấu vết nào về bọn họ.

Cư dân trong tiểu khu đều nhất trí cho rằng nơi này bị quỷ ám, mọi người theo đó cũng lục tục dọn đi, mà Tổ Dân Phố cũng đặt ra lệnh giới nghiêm, cấm đi lại bên ngoài khi quá 10 giờ đêm...]

Thanh âm hệ thống đột nhiên ngừng lại giống như bị mắc nghẹn, một dòng điện lưu đột nhiên truyền đến từ trong đại não, Đổng Đồng xoa huyệt thái dương: “Nè, không có việc gì chứ? Vậy là hết rồi sao?”

Hệ thống vẫn không trả lời, nó nói tiếp: [Thỉnh người chơi nỗ lực sắm vai npc, cốt truyện cụ thể chỉ có thể tự túc thăm dò, hãy cố gắng tránh đi những người chơi khác.]

[Ngài là cư dân sống trong căn phòng 604, ngài đang sống chung với anh trai mình, tính cách nhát gan yếu đuối, hiện đang yêu đương với một người, sống trong phòng 404. ]

[Nhiệm vụ chủ tuyến: Bây giờ mời ngài đến phòng 404. Xin hãy lưu ý, ngài là một đứa trẻ hư hỏng, ngàn vạn không thể để anh trai ngài biết được rằng ngài đang yêu đương, nếu không...Tự gánh lấy hậu quả. ]

[Nhiệm vụ chi nhánh: Khám phá ra sự thật của tiểu khu Phúc Nguyên.]

“Ha.” Đổng Đồng không khỏi cười nhạt, trong hoàn cảnh tối tăm, cậu cũng không vì tiếng gõ cửa quỷ dị mà sợ hãi, ngược lại ngồi dậy, nhìn xung quanh.

[Thỉnh người chơi vui lòng tuân theo thiết lập nhân vật.] Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở.

Nhưng Đổng Đồng còn lâu mới chịu thỏa hiệp, tính tình cậu trước nay vốn độc mồm độc miệng, không phải người dễ bắt nạt, nghe vậy hỏi ngược lại: “Dựa vào cái gì mà phải nghe mi đây? À, nhắc nhở mi một chút, không cần dùng cái chết để uy hϊếp tôi, không có tác dụng đâu.”

Dưới hoàn cảnh mỗi ngày đều bị đuổi gϊếŧ, 24 giờ trong một ngày không dưới mười lần đối mặt với tử vong.

Nếu Đổng Đồng sợ hãi, chỉ sợ đã sớm buồn bực mà chết.

Hệ thống lúc này bảo trì trầm mặc, ngay cả tiếng đập cửa “Thùng thùng” cũng dừng lại, chung quanh trở nên cực kỳ an tĩnh.