Quyển 1 - Chương 11: Nguy cơ bị phát hiện

Dưới lớp áo dày là một cơ thể hoàn mỹ với từng đường cơ bắp duyên dáng, chiếc quần tây ôm sát cơ thể phác họa ra đôi chân thon dài hữu lực.

[Cảnh báo, cảnh báo, ký chủ có nguy cơ bị phát hiện, cảnh báo cảnh báo, ký chủ sắp bị nhân vật quan trọng của phó bản phát hiện thân phận. ]

[Thỉnh chú ý, một khi thân phận bị phát hiện, ngài sẽ mãi mãi bị nhốt trong phó bản, tính mạng cũng sẽ được giao cho npc này quản lý.]

Tại sao lại như vậy?

Đổng Đồng hoảng sợ, tức giận là thật, nhưng cậu càng không thể chấp nhận kết quả như vậy, đành thay đổi thái độ vội vàng giải thích: “Tôi, tôi cũng có giới hạn của mình, là do việc anh làm thật sự rất quá đáng, anh có từng nghĩ xem vấn đề của mình ở đâu hay chưa, anh thật sự có từng thật lòng thích tôi sao? Bộ dáng giả mù sa mưa thật sự làm tôi buồn nôn!”

Rõ ràng là một lời giải thích quá mức gượng ép, nhưng Đổng Đồng càng nói càng hăng, âm thanh lắp bắp ban đầu dần trở nên lưu loát mượt mà.

"Anh tự nhìn mình xem xem bản thân có điểm gì tốt? Ngày nào cũng giả vờ khóc lóc, khóc khóc khóc, anh cho rằng tôi không nhìn ra sao? Trêu đùa người khác có vui không? Nếu không phải tôi tốt bụng ai sẽ rảnh rỗi cùng anh diễn lâu như vậy?”

“Ha hả.” Tiêu Văn Dịch thấp giọng cười một tiếng, nhưng không phải vì tức giận, mà ngược lại giống như một đứa trẻ được khích lệ, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên.

Ngón tay hắn từ từ trượt xuống, vuốt ve từng tấc da thịt non mềm của Đổng Đồng, gương mặt dán sát vào l*иg ngực non mịn của cậu, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm còn quanh quẩn nơi chóp mũi.

"Đúng vậy, ngoại trừ cục cưng ra thì không ai chịu ở chung với tôi, bọn họ đều biết tôi là quái vật, chỉ có em là nguyện ý chơi cùng tôi, thật sự quá tốt, trên thế giới này hai chúng ta chỉ có lẫn nhau. A, nếu như không có anh trai của em thì càng tốt.”

Tiếng thở dốc của thiếu niên ngày càng thô nặng, Tiêu Văn Dịch giống như dã thú động dục, dươиɠ ѵậŧ sưng to đem đũng quần sưng lên một cục, trên đó còn dính chút chất lỏng kì lạ.

“Khoảng thời gian cùng nhau diễn kịch thật sự rất vui vẻ, đương nhiên, tôi càng thích dáng vẻ của em bây giờ, phòng bị lại tức giận, tươi mới căng tràn sức sống, khiến cho tôi cảm giác được bản thân vẫn còn tồn tại, có cảm xúc.”

Bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt Đổng Đồng, thiếu niên không nói hai lời chụp bay: “Cút ngay, đừng chạm vào tôi!”

“Em thật sự không muốn tôi chạm vào em sao? Nhưng thân thể của em có vẻ lại không phải nói như vậy đâu, em xem, tiểu Đồng Đồng sưng hết cả lên rồi, rất muốn đi? Hửm? Bảo bảo là đang đỏ mặt sao, thật đáng yêu.”

“Không được nói tôi đáng yêu!” Đổng Đồng tức giận nói, dùng hết sức đẩy đối phương ra, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt, căn bản đẩy không nổi.

“Được thôi.” Tiêu Văn Dịch nhẹ nhàng nói, một tay giữ chặt hai tay Đổng Đồng, khiến cậu không thể tránh thoát.

Bàn tay còn lại liền trườn xuống phía hạ thể củ cậu, ngón tay lần mò tìm kiếm hậu huyệt, trêu chọc đảo quanh cửa huyệt, khıêυ khí©h chọc nhẹ vào một cái: “Lỗ nhỏ của cục cưng cũng thật đáng yêu. Cây nấm nhỏ này của em đã được dùng bao giờ chưa? Cục cưng có muốn trải nghiệm cảm giác cao trào trước sau cùng lúc không?"

Ngón tay Tiêu Văn Dịch hữu lực thon dài, vừa dứt lời xong liền “Phụt” một tiếng cắm thẳng vào, ở bên trong tiểu huyệt tùy ý quấy phá.

Hắn ghé sát vào tai Đổng Đồng, cố ý cắn một cái, thở ra từng ngụm nhiệt khí nóng bỏng.

“Cục cưng biết không? Ở trong chung cư này có rất rất nhiều quái vật, bọn họ du đãng trong đêm tối, lén lút nhìn trộm em, nhưng em lại chỉ nguyện ý ở bên tôi, em có biết tôi có bao nhiêu cảm động không?”

“À đúng rồi, gần đây có mấy con chuột nhắt dơ bẩn khiến người chán ghét đã đến nơi này, bọn họ có vẻ không thuộc về thế giới này, nhưng dù vậy, bọn họ cũng muốn chiếm lấy em, đúng là không biết sống chết đúng không? Rõ ràng chúng ta mới là người yêu, vì sao đám người đó đều mơ tưởng cục cưng của tôi? Đúng là đáng chết mà nhỉ?”

“Chuyện này thì có quan hệ gì với tôi chứ?!” Đổng Đồng nhắm lại hai mắt, kɧoáı ©ảʍ như sóng thần dồn dập không dứt, cậu theo bản năng kẹp chặt hai chân, cũng muốn tát mình một cái để bản thân tỉnh táo lại.

Lẽ ra cậu nên xấu hổ từ chối, nhưng cơ thể lại không nghe lời, trái lại còn dùng hai chân quấn lấy eo của đối phương, thèm khát khẩn cầu đầu sỏ gây tội.

Như vậy còn không bằng để cậu mất đi ý thức, ít nhất như thế tâm tình của cậu có thể nhẹ nhàng hơn một chút.

Trong từng luồng kɧoáı ©ảʍ to lớn đánh úp lại đây, Đổng Đồng cũng bắt được tin tức quan trọng.

Nơi này không chỉ có một quái vật? Hơn nữa trong phó bản này còn có những người chơi khác?

Nếu có thể hợp tác được với bọn họ, liệu cậu có thể trốn thoát khỏi nơi này hay không?

Trong lòng Đổng Đồng nảy lên một ý tưởng, nhưng đột nhiên lại bị nhéo một cái, phát ra một tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t.

“Ách! Anh, sao anh lại đánh tôi?!”

Hoa huyệt lập tức phun ra từng đợt nước da^ʍ trơn trượt, Đổng Đồng vô cùng xấu hổ, muốn dùng tay che đi, nhưng lại không thể nhúc nhích.

Không biết thiếu niên đã lôi dươиɠ ѵậŧ từ trong quần ra từ lúc nào, hắn dùng dươиɠ ѵậŧ cọ tới cọ đi, vài lần suýt chút nữa thâm nhập vào, nhiều lần cùng hoa huyệt tiến hành giao lưu “Hữu hảo”, phảng phất như đang chào hỏi, bao qυყ đầυ không ngừng ra vào tiểu huyệt ướŧ áŧ.

Tuy chỉ tiến vào phần đầu cũng làm Đổng Đồng vô cùng hưng phấn, hai chân cậu hoàn toàn kẹp chặt lấy eo của đối phương, muốn dươиɠ ѵậŧ tiến vào sâu thêm, muốn giữ lại kɧoáı ©ảʍ.

Tiêu Văn Dịch đột nhiên đỉnh về phía trước một chút, sau đó lại chậm rãi rút ra cho hả giận nói: “Đến lúc này thất thần? Là đang nghĩ đến ai? Là ông anh trai quái vật kia em hay là đám người đến từ ngoại giới?”

“Không được, em chỉ có thể nghĩ đến tôi, chúng ta mới là một đôi……”

Hắn ôm lấy Đổng Đồng, rõ ràng là hắn đang trói buộc người khác, lại cho người ta một loại ảo giác tự trói buộc chính mình, giống như dã thú bị giam cầm phát ra tiếng kêu ai oán.

Phát ra từ nội tâm, phát ra từ phế phủ ——

“Chúng ta mới là....”