"Lá gan của tên tiểu tặc ngươi không nhỏ nhỉ."
Giọng nói lười biếng không chút để ý, nhưng rất từ tính và dễ nghe, câu cả linh hồn nhỏ bé của nữ tử.
Cẩm Đàn dựa vào giường, cầm một tẩu thuốc lá trong tay, ống trúc màu vàng rất dài phun ra làn khói màu trắng, làm khuôn mặt mỉm cười của hắn lập lòe trong làn khói mù mịt.
Thẩm Lệnh Loan bị áp giải quỳ rạp trên mặt đất, y đang cực kỳ hối hận, trộm ai không trộm, lại trộm đúng túi tiền và ngọc bội của nam nhân đáng sợ kia, y nghĩ hắn chỉ là con cháu của một nhà giàu nào đó, không nghĩ tới lại bị ám vệ của hắn bắt sống trở về.
Hiện tại nhìn thấy ký hiệu trên tẩu thuốc lá, y mới biết được thì ra người bị mình trộm đồ là Cẩm Đàn mà mọi người trong kinh thành đều biết.
Cẩm Đàn là một vương gia chơi bời, đời người thích nhất là hưởng lạc, ngày thường cầm một tẩu thuốc lá không rời tay.
Nhưng hôm nay khi đi dạo trên đường, tẩu thuốc lá bị sứt một miếng nhỏ, hắn lập tức phái người đi phủ một lớp sơn vàng một lần nữa nên mới không cầm trong tay, không nghĩ tới vừa vặn bị Thẩm Lệnh Loan hiểu lầm.
Nhiều năm qua Thẩm Lệnh Loan ỷ vào khinh công xuất thần nhập hóa mà tiêu dao vô cùng, hiện tại một buổi sáng trượt chân lúc bị bắt lại còn bị đút thuốc phong bế nội lực, hiện tại không khác gì người thường, đành phải khóc lóc thảm thiết nhận sai.
"Là tiểu nhân mắt mù, mong Vương gia đại nhân tốt bụng tha cho tiểu nhân đi."
Cẩm Đàn phả ra một làn khói trắng, tâm trạng rất tốt nói.
"Bổn vương không có tốt bụng như ngươi nghĩ đâu, không muốn tha cho ngươi."
Thẩm Lệnh Loan khổ mà không thể nói, nếu để cho y biết đối phương là Cẩm Đàn, y tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc.
Ai cũng biết tính tình Cẩm Đàn hỉ nộ vô thường, thủ đoạn âm hiểm lại biếи ŧɦái, thường được triều đình phái đi Đại Lý tự để thẩm vấn phạm nhân, phạm nhân dù tội ác tày trời như thế nào cũng đều phải thần phục dưới sự tra tấn của hắn, cho nên Thẩm Lệnh Loan căn bản không dám hình dung Cẩm Đàn sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Mấy ngày gần đây Cẩm Đàn cũng không có vui, hiện tại bắt được một tiểu tặc to gan lớn mật tất nhiên phải cẩn thận đùa bỡn một phen.
Hắn thuận miệng dặn dò.
"Người đâu, chém hai tay hắn, chém từng đầu ngón tay một, chậm một chút."
Ám vệ bắt được Thẩm Lệnh Loan chính là tâm phúc của hắn, trung thành và tận tâm với hắn, nghe vậy trầm giọng đáp một câu, sau đó một tay nắm lấy đầu vai Thẩm Lệnh Loan, một tay rút ra chủy thủ sắc bén từ trong ngực.
Thẩm Lệnh Loan vừa nghe kinh hãi thất sắc, y là thần trộm khét tiếng lừng lẫy trong giang hồ, y dựa vào đôi tay linh hoạt yêu dấu này để sinh tồn, nếu bị chém chẳng phải là lấy toàn bộ mạng sống của y sao.
Vì thế y liều mạng giãy dụa bò về phía trước, nhưng tay ám vệ vững vàng đè y trên mặt đất, y khóc rống chảy nước mắt cầu xin tha thứ.
"Vương gia! Vương gia ngài đừng chém tay ta! Cầu xin ngài, vương gia…”
Vừa nghĩ đến mình lại có thể lưu lạc đến tình trạng này, Thẩm Lệnh Loan vừa sợ vừa buồn, trong tiếng cầu xin tha thứ đều mang theo một chút nức nở mềm mại, nước mắt chảy xuống, rơi xuống giống như giọt sương.
Lúc y chạy trốn cũng đã rất chật vật, vừa rồi lại giãy dụa quá lợi hại, ngay cả vạt áo cũng buông lỏng, lộ ra bả vai trắng nõn như ngọc.
Cẩm Đàn nhìn y, bỗng nhiên đổi giọng.
"Hừm, nhìn cánh tay nhỏ trắng này của ngươi, chém cũng thật đáng tiếc."
Ám Vệ đang nắm lấy một tay Thẩm Lệnh Loan đặt trên mặt đất sắp chém xuống thì ngẩn ra, sau đó kịp thời thu lại động tác, chờ đợi bước dặn dò tiếp theo của Cẩm Đàn.
Thẩm Lệnh Loan tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa nghe hắn thay đổi chủ ý, vui mừng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt nam sinh nữ tướng lộ ra nước mắt, điềm đạm đáng yêu, vừa yếu đuối vừa động lòng người.
Trong phủ Cẩm Đàn có không ít sủng thϊếp, nhưng không có nam sủng, tuy rằng hắn có nghe nói qua thiếu niên Sở quán, nhưng cho tới bây giờ cũng không có hứng thú.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Thẩm Lệnh Loan sợ hãi, hắn bỗng nhiên sinh ra ý niệm xấu xa trong đầu.
Hắn phả ra một hơi khói, sau đó nghiền ngẫm cười nói.
"Nếu hai tay kia của ngươi chỉ biết trộm đồ thì chặt đi, nếu ngươi muốn giữ lại thì phải chứng minh chúng có tác dụng tốt khác."
Thẩm Lệnh Loan nghe không hiểu lời hắn nói, mờ mịt quỳ trên mặt đất nhìn hắn.
Cẩm Đàn híp mắt lại, liếc thấy ám vệ mặt trầm như nước, bỗng nhiên thay đổi câu chuyện, không chút để ý nói.
"Ngươi đi hầu hạ ám vệ của bổn vương, nếu hắn thoải mái, bổn vương sẽ tha cho ngươi."
Lời này vừa nói ra hai người còn lại đều kinh hãi, Thẩm Lệnh Loan xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa muốn mắng ra miệng, nhưng người dẫn đầu lên tiếng ngược lại là ám vệ bên cạnh.
Ám vệ lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu, giọng nói căng thẳng phát ra một chút bối rối.
"Vương gia, thuộc hạ không thể...."
"Đây là mệnh lệnh của bổn vương, huống hồ ngươi đi theo bổn vương đã càng vất vả, công lao càng lớn, bổn vương nhớ rõ ngươi rất có khí phách, không bằng thưởng tiểu tặc này cho ngươi chơi một chút đi."
Ám vệ của Cẩm Đàn tuyệt đối nghe theo lời hắn, cho nên sau khi nghe được hắn nhấn mạnh lần nữa, cả người ám vệ cứng ngắc không dám phản bác, đành phải nói.
“.... Tạ vương gia. ”
Cẩm Đàn vừa lòng lại nhìn về phía vẻ mặt Thẩm Lệnh Loan xấu hổ bên cạnh, sau khi dừng lại vài giây, nâng cằm khẽ cười nói.
"Nếu ngươi không muốn thì vẫn chém hai tay này đi, bổn vương cũng không có kiên nhẫn dông dài với ngươi nữa."
Thẩm Lệnh Loan vừa nghe liền nuốt xuống những lời trào đến giữa môi răng, vội vàng sửa miệng nói.
“ Ta bằng lòng!”
Sau khi nói xong y oán hận lại nhanh chóng nhìn Cẩm Đàn một cái, mới không tình nguyện nghiêng người về phía ám vệ, sau đó cắn răng vươn tay sờ xuống háng hắn.