Chương 16

Mùa thu hoạch sắp kết thúc, người thôn Lâm gia nhao nhao về nhà, năm nay bội thu nên mặt ai cũng hớn hở. Việc ruộng vườn cũng nhàn rỗi, Lâm lão hán dứt khoát ở nhà cả ngày để chăm sóc Lâm Ngạn.

“ Ô... Không, không thể, thật khó chịu...”

Lâm Ngạn ngay lúc này đang nâng bụng nằm ngửa trên ghế mây dưới tàn hoa hòe, hai chân trắng nõn trần trụi bị tách ra gác lên hai bên ghế mây, tay cũng cầm hia bên ghế, phía dưới nhục huyệt tiếp nhận xâm phạm của gia gia.

Thiếu niên đáng lẽ đang trong giai đoạn học đại học, giờ phút này lại nâng bụng bầu, bị gia gia đặt ở ghế mây đùa giỡn âm phụ nộn hyệt giữa hai chân, như một công cụ tiết dục cho nam nhân trong tư thế sắc tình.

“ Mang thai, cái huyệt mập này ngày càng non, thật không nỡ để em sinh, cứ như vậy thì tốt.”

Côn ŧᏂịŧ tráng kiệt của Lâm lão hán đang được hoa huyệt của vợ nhỏ hút đến thoải mái, cảm thấy mỹ huyệt của thai phu thật là danh bất hư truyền, so với ngày thường nóng ướt gấp bao nhiêu lần, mỗi lần đâm vào đều giống như ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái đến không muốn rút ra.

Lâm Ngạn là lần thứ hai mang thai, đã quen thuộc nâng cao bụng bầu nâng trĩu, chỉ là hơi khó trong việc cho Cầu Cầu bú, ngoài ra còn phải chuẩn bị cho gia gia tùy ý bất cứ khi nào tiến nhập vào cơ thể, vất vả mười phần.

Hôm nay vừa mới cho Cầu Cầu ăn, lại ru bé ngủ, cậu liền muốn ngủ trưa nên ra chiếc ghế mây ngoài sân, ai biết gia gia vừa mới từ đâu về đã trực tiếp xông tới xé quần áo cậu, tiến vào hoa huyệt cực mẫn cảm sau mang thai. Làm Lâm Ngạn bị thao tỉnh từ trong giấc ngủ, nghẹn ngào toàn thân giãy giụa theo phản xạ, bởi bụng lớn quá nên không tránh được, chỉ biết vụng về đá hai chân, lập tức bị gia gia nắm lấy mắt cá chân, nộn huyệt giữa hia chân bị nong ra rộng hơn.

“ Ô... Là gia gia sao? Từ bỏ, bảo bảo trong bụng, không chịu nổi, đừng thao nữa a...”

Lâm Ngạn sau khi nhận ra là gia gia thì tâm buông xuống, sau lại khóc lên cầu xin gia gia buông tha, hi vọng gia gia có thể nhẹ nhàng một chút, nhưng Lâm lão hán vẫn hung ác đẩy cây gậy thịt nổi gân vào trong nhục huyệt màu mỡ, cái bụng lớn tròn trịa theo động tác của gia gia rung lên.

Lâm lão hán đắc ý nhìn tiểu tức phụ thanh xuân mỹ mạo dưới thân mình, đang mang thai còn mở hai chân dùng nhục huyệt tiêu hồn hầu hạ thịt rễ mình, càng nghĩ trong bụng lại bùng lên một ngọn lửa, càng ra sức thao, trực tiếp đem tiểu dụng phu này thao sinh non.

“ Vô dụng, nam nhân của em mới làm mấy lần đã không chịu nổi, trong thôn có đa số đều xuống đất làm việc trong khi đang mang thai! Chiều em đến hư rồi.”

Lâm lão hán hùng hổ kéo hai bẹn đùi vợ nhỏ, đem nộn huyệt đã bị cạo hết lông mao lộ ra rõ ràng dưới ánh nắng mặt trời, Lâm Ngạn xấu hổ căn bản không dám ngẩng đầu.

Tốc độ trừu sáp ngày càng nhanh, tiếng rêи ɾỉ của Lâm Ngạn cũng biến thành âm thanh càng mê người, trong sân ngập tràn tiếng rêи ɾỉ cùng thút thít của Lâm Ngạn, thiếu niên mang thai bị lão hán đặt trên ghế mây thao làm cái ghế rung không ngừng.

“ A, muốn, muốn bắn...A---“

Lâm Ngạn cảm nhận được thịt rễ gia gia càng nóng hổi cứng rắn, sau đó liền bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đạm đặc nóng hổi vào miệng tử ©υиɠ của cậu, đem Lâm Ngạn kí©h thí©ɧ đến nước mắt không ngừng chảy xuống, thân thể tuyết trắng cuộn lên, chịu đựng tư vị sảng khoái cùng khó chịu vì bị bắn vào trong lúc mang thai.

“ Em nhìn cái huyệt da^ʍ này đi, nó đang mấp máy này, chính là muốn trong lúc mang thai được nam nhân cắm vào. Ăn nhiều tinh thủy như vậy thì tranh thủ sinh thêm cho ta vài đứa nữa, để người trong thôn đừng chê cười!”

Lâm Ngạn nức nở tùy ý để gia gia đem nhục huyệt của mình vạch ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chậm rai chảy từ non huyệt đỏ tươi của cậu, vừa nghĩa đến việc từ khi về quê đến giờ bụng mình không được nghỉ ngơi ủy khuất khóc lên.

Nhưng trong lòng cậu biết, gia gia mặc dù nói thô lỗ, nhưng hai người ở thôn này là nhẹ nhàng nhất rồi, mấy nhà khác, sau khi cưới liền liên tục sinh con, mỗi ngày chính là nằm ở trên giường bị nam nhân thao huyệt sinh em bé, mãi đến khi không sinh được nữa thì thôi, lại phải làm việc nhà.

Lâm gia là khắc nghiệt như vậy, mỗi nhà phải sinh ít nhất bốn, năm đứa. Nhưng Lâm Ngạn còn trẻ bị gia gia làm lớn bụng bắt buộc phải về nông thôn sinh con nên không thể tiếp nhận được tục lệ này.

Lâm lão hán cũng biết tiểu thê tử nhà mình dù đã sinh Cầu Cầu, trong bụng còn đang mang một song bào thai, nhưng vẫn chưa tiếp nhận được việc nam nhân tùy ý thâm nhập nội thể, chuẩn bị tâm lí bị thao huyệt bất cứ lúc nào.

Bất quá hắn không phải rất lo lắng chuyện Lâm Ngạn không thể quen thuộc, dù sao thân thể vợ nhỏ nhà hắn rất có thiên phú, lại thêm đã được diều giáo trong thời gian này, khẳng định có thể thích nghi được, dần sẽ học được làm thế nào triệt để dùng nộn huyệt bài tiết cùng cao trào không cần dùng phía trước.

“ Đứng dậy, ngồi xổm lên cái máy này, ngồi ngay chính giữa.”

Lâm lão hán đã chuẩn bị xong máy hút khí giúp bài tiết bằng thư huyệt, thúc giục Lâm Ngạn vừa mới bị thao , trong non huyệt còn chữa tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân ngồi lên cái bệ xí da^ʍ tà này.

“ Đây, đây là cái gì a...”

Lâm Ngạn run rẩy vịn bụng đi lên, vụng về tách hai chân đặt mông ngay giữa bệ xí, nhục huyệt bị một khối cao su ở giữa cắm vào nhục huyệt, Lâm lão hán ở một bên còn đẩy xuống, Lâm Ngạn lập tức hét một tiếng thất kinh, nguyên lai miếng cao su là hai mảnh, sau khi vào nộn huyệt tách ra, nộn huyệt nhỏ hẹp lập tức bị nong ra.

“ A, trong hoa huyệt, bị nong ra, thật kỳ quái a gia gia, em, em muốn đứng lên...”

Lâm Ngạn đáng thương nhìn gia gia đang đứng một bên cười xấu xa, bất lực giữ nguyên, phát hiện miếng cao su cắm bên trong làm cậu không thể dễ dàng đứng lên được, ngược lại kí©h thí©ɧ nhục huyệt bài tiết ra một đống dâʍ ŧᏂủy̠.

“ Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, em thử dùng thư huyệt đi tiểu xem, côn ŧᏂịŧ phía trước ta giúp em ngăn lại.”

Lâm lão hán nhét côn ŧᏂịŧ của cậu vào máy, sau đó chỉ đạo cậu làm sao thích ứng được với bệ xí này. Lâm Ngạn xấu hổ sau khi biết gia gia muốn mình học đi tiểu bằng thư huyệt, sau đó là hoảng sợ, chỉ là miễn cưỡng bắt đầu quen thuộc với cảm giác này.

“ Ê a... Không muốn bị đâm nơi đó a!”

Lâm Ngạn đột nhiên cảm nhận được một cây gậy mềm chọc lộng thư huyệt của mình, chọc vào niệu đạo, kích thịch cậu không nhịn được run rẩy. Nhưng thói quen dùng côn ŧᏂịŧ bài tiết đã bị chặn lại, cảm giác mắc tiểu mãnh liệt không có cách nào phát tiết, chỉ có thể thống khổ ai oán.

Lâm lão hán ở một bên bình tĩnh dùng thêm gậy chọc, ở miệng huyệt thỉnh thoảng đã nhỏ ra một ít nướ© ŧıểυ, bức bách Lâm Ngạn quen với cảm giác nướ© ŧıểυ xuất ra từ miệng huyệt đang mấp máy đóng mở.

“ Bình thường tức phụ trong thôn, khi mang thai đứa đầu tiên đã học làm sao ngồi xổm đi tiểu, em bây giờ là đã lần thứ hai, chắc là sẽ nhanh học được.”

“ Ô, thật khó chịu, không tiểu được... Anh, anh, đem vật đó lấy ra được không.”

Lâm Ngạn cảm thụ cảm giác thống khổ không tiểu được, phí công nghẹn ngào cầu xin gia gia, nhưng Lâm lão hán tất nhiên không buông tha. Thế là tiểu tức phụ phải tiếp tục cố gắng.

“ A, bụng, bụng thật trướng, gia gia, em thật khó chịu...” Lâm lão hán thấy sắc mặt tiểu tức phụ đột nhiên tái nhợt, luống cuống, lập tức bế cậu lên, dùng quần áo quấn quanh cậu, hướng về bệnh viện chạy.

Bệnh viện nhanh chóng giải phẫu, Lâm Ngạn vì mang song bào thai nên bụng dị thường khổng lồ, nên sinh khá khó khăn.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Lâm Ngạn sinh ra một đôi song bào thai đáng yêu, trong nhà có ba tiểu oa nhi trắng nõn đáng yêu. Lâm lão hán cũng bỏ qua việc bức Lâm Ngạn đi tiểu bằng thư huyệt cùng tiếp tục sinh con. Lâm trạch đã đủ náo nhiệt.

Hoàn